NGÁO ỘP LÚC NỬA ĐÊM - Trang 28

— Ra ngoài thôi! Ta phải xuống báo cho ông nội biết mới được!

Nhưng có xuống cũng toi công. Cửa phòng ông bà nội đã khép kín. Vào

cái giờ muộn như thế này, chắc là ông bà đã ngủ rồi.

— Tốt nhất là đợi đến sáng mai. – Tôi thì thào với cậu em lúc đi lên gác.

– Chị nghĩ rằng chị vẫn còn nguyên vẹn cho tới lúc đó.

Khi đã vào phòng, tôi chạy vội tới đóng cửa sổ lại cho thật cẩn thận.

Ngoài kia, đám hình nộm vẫn tiếp tục các vũ điệu kỳ quái của chúng.

Tôi lật đật trở về giường rồi kéo chăn trùm kín mặt.

Giấc ngủ đến với tôi thật nặng nề.

Sáng hôm sau, tôi choàng tỉnh dậy. Vệ sinh qua loa xong, tôi chạy ngay

xuống bếp để chuẩn bị ăn sáng.

Mark gặp tôi ở đầu cầu thang. Tôi trông thấy nó thật là nực cười. Đầu tóc

bù rối, quần áo xộc xệch, nhàu nát. Chắc là nó đã mặc nguyên cả bộ mà đi
ngủ.

— Em thấy đói quá. – Nó làu nhàu trong miệng.

Đó là điều duy nhất mà nó quan tâm khi ngủ dậy: ăn. Thường thì câu nói

đó làm tôi rất khó chịu. Nhưng sáng nay thì tôi chẳng còn bụng dạ nào mà
để ý tới cái chuyện vớ vẩn ấy.

Mở cửa bếp ra, tôi thấy Henry và ông nội đã ngồi đó từ lúc nào. Trước

mặt họ là một bình cà phê nghi ngút khói.

Henry đang thong thả nhấp từng ngụm cà phê, còn ông nội tôi đọc báo.

Khi nghe tiếng bước chân chúng tôi bước vào, ông bỏ tờ báo xuống rồi

mỉm cười:

— Chào các cháu.

— Chào ông! Chào chú Henry!

Rồi tất cả im lặng. Tôi ngồi xuống bên cạnh Mark. Hai chị em tôi cùng

xoa tay rồi đảo mắt nhìn quanh: cuối cùng thì chúng tôi cũng sắp được
thưởng thức món bánh crếp với sôcôla của bà nội Miriam!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.