NGÁO ỘP LÚC NỬA ĐÊM - Trang 8

1

— Ê, Julie! Đợi em với! Làm gì mà đi nhanh thế!

Tôi ngoảnh mặt lại. Ánh nắng chói chang làm tôi phải nheo mắt. Mark,

em trai tôi đang hớt hải chạy theo trên sân ga. Con tàu đang lầm lũi bò lê
trên con đường sắt chạy ngoằn ngoèo qua cánh đồng.

Henry, người làm công cho ông bà nội tôi, đang đứng cạnh tôi, tay xách

hai chiếc va ly.

— Cháu tin chắc rằng trong từ điển, ở mục từ “bò lê”, thế nào cũng có

ảnh của cái thằng nhóc Mark này. – Tôi vừa thở dài vừa nói với Henry.

Thằng em tôi lúc nào cũng thích la cà. Bây giờ cũng vậy, nó lê bước như

một con sên, mặt mũi như kẻ mất hồn. Tôi quắc mắt, tay hất ngược mớ tóc
ra sau. Rõ ràng là thằng Mark có vẻ không nhiệt tình lắm. Nhưng dẫu sao
chúng tôi cũng đã không tới thăm trang trại của ông bà nội từ hơn một năm
nay rồi.

Henry chẳng có gì thay đổi. Bà tôi vẫn gọi ông là cò hương. Dạo này

Henry vẫn lẻo khẻo như bấy lâu. Tôi có cảm giác cái ống quần bò ông đang
mặc phải rộng gấp năm lần cái cẳng chân của ông mất.

Người đàn ông này khoảng bốn mươi lăm tuổi. Ông có mái tóc rễ tre ngắn

và đôi mắt nâu tròn như mắt búp bê. Đôi tai vểnh như tai thỏ lúc nào cũng
đỏ tía.

Trông ông không được lanh lợi cho lắm. Ông nội tôi thường bảo rằng

“nguồn năng lượng” của Henry không hoạt động hết cỡ. Nhưng tôi và Mark
luôn quý mến ông, đặc biệt là tính hài hước của ông. Đó đúng là một con
người hiền từ và đầy thiện cảm. Ông luôn có hàng tá chuyện kỳ quặc đủ để
cho chúng tôi khám phá khi tới trang trại.

Cuối cùng thì Mark cũng lò dò đến được chỗ chúng tôi. Cả ba bước tới

trước chiếc xe tải mi ni màu đỏ của ông bà nội tôi. Thời tiết hôm nay kể
cũng không đến nỗi tồi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.