NGÁO ỘP LÚC NỬA ĐÊM - Trang 10

Nó rất khoái vừa được nằm sau xe vừa ngắm cảnh trời mây. Nó không tỏ

ra sợ những cú xóc chết người của chiếc xe tải do Henry lái.

Henry là một tay tài xế tồi tệ đến kinh khủng. Tôi buộc phải nói rằng ông

không thể vừa lái lại vừa quan sát đường đi cùng một lúc được. Ông có cái
tật chỉ xử lý tốc độ và đường đi vào giây phút chót trước khi bước vào nguy
hiểm và không biết tránh ổ gà, ổ trâu trên đường. Thậm chí cả cái hố to
tướng giữa đường ông cũng cứ cho xe phi thẳng qua.

Chiếc xe tải bắt đầu lên đường. Henry ngồi trước tay lái với đủ cả hai tay.

Chúi đầu về phía trước, lưng thẳng đừ, mũi dán vào kính chắn gió, ông nhìn
thẳng về phía trước, mắt không hề chớp.

— Ông Mortimer không còn quan tâm gì tới nông trại của mình nữa, –

Ông bất ngờ lên tiếng, tay run run chỉ vào một tòa nhà trắng nằm trên một
ngọn đồi.

— Thế ạ? Tại sao vậy? – Tôi hỏi lại.

— Bởi vì ông ấy chết rồi. – Henry trải lời bằng một giọng long trọng.

Rồi các bạn sẽ thấy tôi muốn nói gì về cái tính hài hước của Henry. Tôi

chẳng bao giờ có thể đoán được ông nói ra bất cứ một điều gì.

Xe của chúng tôi đang lao qua một ngôi làng nhỏ, nhỏ đến nỗi chẳng có

nổi một cái tên. Người ta chỉ biết gọi nó một cách đơn giản là “thành phố”,
Người ta sẽ thấy ở đó một cửa hàng thực phẩm, một của hàng dịch vụ kiêm
bán hàng sắt thép, một nhà thờ nhỏ với cái tháp chuông màu trắng và cuối
cùng là một hòm thư.

Trước cửa là hai chiếc xe tải nhỏ, còn đâu vắng tanh.

Trang trại của ông bà tôi nằm cách ngôi làng chừng ba cây số. Càng tới

gần, cảnh càng trở nên quen thuộc hơn trước mắt tôi.

— Cây ngô ở đây mọc cao quá nhỉ! – Tôi reo lên sung sướng. – Chú đã

xơi bắp nào chưa?

— Rồi, tối hôm qua. – Henry trả lời.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.