NGÁO ỘP LÚC NỬA ĐÊM - Trang 99

Bằng một động tác thật dứt khoát, Stanley vung tay ném một bó đuốc đi.

Chỉ cần thế thôi cũng đủ để làm bùng lên một ngọn lửa dữ dội trong đêm.

Những thân hình rơm rạ đều bị bắt lửa chỉ trong có vài tích tắc đồng hồ.

Những mảnh áo măng tô, những vành mũ vải cũng chẳng tồn lại lâu được
mấy nỗi.

Đám hình nhân dù đã chạy lòng vòng theo các ngả, song chẳng có mống

nào thoát khỏi ngọn lửa hung bạo. Chúng đổ vật xuống bãi cỏ, mặc cho thần
lửa liếm dần mà không có một tiếng kêu.

Chúng tôi ngây người ra, vừa thích thú vừa sợ hãi ngắm nhìn cảnh tượng

chưa một lần xảy ra trong đời này.

Tôi và Mark chạy tới chỗ Stanley. Nó đang mải ngắm nhìn lũ hình nhân bị

chết cháy với ánh mắt giận dữ, tay vẫn còn giữ một cây đuốc cháy dở.

Cảnh tượng trên chỉ kéo dài chừng một phút. Lũ hình nhân dữ tợn khi nãy

giờ chỉ còn là những đám tro tàn.

— Thế là hết! – Bà nội tôi khẽ reo, mắt quay sang nhìn Stanley.

— Chuyện này sẽ chẳng bao giờ xảy ra nữa, không bao giờ nữa! – Henry

đứng lẩm bẩm, tay vẫn khư khư ôm lấy quyển sách ma thuật.

Hôm sau, bầu không khí trong trang trại trở lại hoàn toàn yên tĩnh.

Mark lười biếng nằm đọc truyện tranh trên chiếc võng mắc ngoài vườn.

Ông bà nội đang ngủ trưa.

Stanley lên thành phố nhận thư.

Chú Henry đang ngồi trong bếp, mắt dán vào quyển sách ma thuật, miệng

lẩm bẩm đọc từng dòng theo ngón tay trỏ.

“Sẽ không bao giờ còn chuyện như thế nữa”, – ông luôn mồm nhắc đi

nhắc lại câu nói ấy trong bữa trưa. – “Đó là bài học nhớ đời cho mình. Mình
sẽ không bao giờ làm cho lũ hình nhân ấy sống lại nữa. Và mình sẽ không
bao giờ đọc lại chương sách nói về con ngoáo ộp đó.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.