NGẬP TRÀN YÊU THƯƠNG - Trang 234

Vi Vũ nhìn tôi đầy ẩn ý. “Cuối cùng, em cũng biết rồi à?”

Trong đầu tôi lập tức hiện lên chữ “ăn chơi trác táng”, thì đã nghe anh

phân trần: “Không phải anh lặng lẽ nhét vào túi áo em toàn bộ ngân khố của
anh sao? Anh chỉ muốn cố gắng làm một “good man” trong thời đại mới,
nên không bớt lại một đồng nào cho mình, nghĩ rằng sau này có một ngày
em bỗng phát hiện ra, sẽ ôm chầm lấy anh và nói: “Ông xã em là number
one, number one!” Nhưng sáng ngủ dậy, hiện thực phũ phàng mách bảo anh
rằng, nhà ăn ở cơ quan cần anh móc túi ra trả, vì thế, bà chủ à, chỉ cần cho
anh mười tệ thôi!”

Mãi một lúc lâu tôi mới nói lên lời: “Anh nhét vào cái áo nào?”

Thế là, hai người vừa sáng dậy đã phải lục tung tất cả áo khoác lên để

tìm kiếm.

Chị dâu (vợ của anh họ) đang dạy ở trường đại học, lúc rảnh rỗi, tôi

thường chạy đến chỗ chị nghe giảng. Hôm đó đến không báo chị trước mà
vào thẳng lớp chị đang dạy, ngồi ghế cuối cùng. Bạn học bên cạnh hỏi nhỏ
tôi: “Hình như bạn trốn mấy tiết rồi thì phải?”

Tôi không biết trả lời thế nào, đành cười trừ, cậu nam sinh này vẫn tiếp

tục hỏi: “Bạn không phải là sinh viên lớp này đúng không?”

Tôi đáp: “Mình đến dự thính.”

Đối phương nói quả quyết: “Học đại học mà cũng có môn dự thính à?

Thế thì bạn cho tôi số điện thoại đi, tôi sẽ giúp bạn điểm danh, tôi mời bạn
ăn cơm.”

Bên cạnh có người cười, bảo: “Cậu ta đang tán cô đấy!”

Cậu nam sinh kia đỏ mặt, phản bác: “Không phải mà.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.