NGÀY CỦA KIẾN - Trang 370

Giữa bầu trời xanh biếc, mọi thứ mới thật trong trẻo làm

sao. Không còn những mùi hương đủ loại vốn luôn đặt các loài
côn trùng vào thế cảnh giác thường trực nữa. Chỉ còn luồng hơi
trong trẻo toát lên từ không khí trong trẻo.

Mười hai con bọ tê giác đập cánh chậm lại. Chúng lửng lơ

giữa không gian tĩnh lặng.

Phía dưới chúng là một chuỗi dài những hình dạng và màu

sắc tiếp nối nhau.

Phi đoàn bay là là mặt đất. Các chiến hạm lộng lẫy ấy lướt

đi giữa những hàng liễu rủ và tống quán sủi.

103 cảm thấy thật dễ chịu khi cưỡi trên lưng “Sừng Lớn”. Đi

nhiều cùng đám bọ tê giác, rốt cuộc nó cũng học được cách phân
biệt chúng. Con bọ tê giác nó cưỡi không chỉ có chiếc sừng dài
nhất và nhọn nhất phi đội, mà nó còn sở hữu những cái chân cơ
bắp nhất và đôi cánh dài nhất. “Sừng Lớn” còn ưu thế này nữa:
nó là con bọ duy nhất tự hỏi làm thế nào để có thể bay theo cách
thuận lợi cho việc ngắm bắn của các kiến pháo binh. Nó cũng
biết cách vòng lại kịp thời khi bị một con thú bay ăn mồi khác
bám đuổi.

Tỏa ra những mùi hương đơn giản, 103 hỏi nó xem liệu các

con bọ khác có thích thú với cuộc hành trình này không. “Sừng
Lớn” trả lời rằng chuyến đi qua hang vất vả quá. Thật khó chịu
khi bị nhốt trong một hành lang u tối. Những con bọ tê giác to lớn
cần không gian rộng. Ngoài ra, nó cũng như nhiều đồng đội khác
còn tình cờ nghe thấy những cuộc trò chuyện gợi nhắc đến “chúa
trời”. Chúa trời, đó có phải cách khác để gọi các Ngón Tay
không?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.