NGÀY CỦA KIẾN - Trang 421

khi họ dạy béc giê Đức bảo vệ nhà.

Đuôi cụp xuống, con vật quay ngoắt lại và sợ sệt trở về ổ.

Mặt Jacques Méliès vẫn còn nhợt nhạt, anh run lên vì sợ hãi và lạnh.

Như đối xử với một em bé, Laetitia không chần chừ ôm anh vào lòng để
trấn an anh và sưởi ấm cho anh. Cô ôm siết lấy anh cho tới khi anh mỉm
cười.

- Chúng ta thoát rồi. Tôi đã cứu anh khỏi con chó còn anh cứu tôi khỏi

con người. Anh thấy đấy, chúng ta rất cần đến nhau.

- Nhanh lên nào, tín hiệu!

Điểm màu xanh ve sắp ra khỏi màn hình máy. Họ chạy cho tới khi cái

chấm xanh lại ở trung tâm vòng tròn.

Những cái chòi đứng nối tiếp nhau, cái nào cũng giống cái nào, đôi

khi trên cửa một số cái có ghi dòng chữ “Tôi chán lắm rồi” hoặc “Đô mi si
la đô rê”. Và chỗ nào cũng có chó, chỗ nào cũng có cỏ mọc tua tủa, chỗ nào
cũng có những hòm thư tràn ngập tờ quảng cáo, những sợi dây phơi quần
áo lủng lẳng những cái kẹp giống nhau, những chiếc bàn bóng bàn hỏng và
đây đó là một chiếc caravan lung lay. Dấu vết duy nhất của cuộc sống con
người: ánh sáng xanh lơ hắt ra từ ti vi qua những ô cửa sổ.

Con kiến nhiễm phóng xạ đang đi như bay dưới chân họ, theo đường

cống. Rừng càng lúc càng gần. Anh cảnh sát và cô phóng viên đi theo tín
hiệu.

Họ rẽ vào một con phố, thoạt nhìn cũng giống như mọi con phố khác

trong khu này. “Phố Phượng Hoàng”, tấm biển chỉ như vậy. Giữa các hộ gia
đình, họ bắt đầu thấy xuất hiện vài cửa hàng buôn bán. Trong một quán ăn
nhanh, năm thanh niên đang có vẻ nghiền ngẫm trước mấy cốc bia ở bàn số
6. Trên nhãn chai có thể đọc được dòng chữ: “Chú ý: mọi sự lạm dụng đều

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.