NGÀY CỦA KIẾN - Trang 446

- Con đã dạy lũ kiến phải tôn kính chúng ta. Suy cho cùng,

vì chúng mà chúng ta phải ở dưới đây, nên chính chúng phải đưa
chúng ta thoát khỏi đây. Vậy mà giờ chúng không mang thức ăn
đến cho chúng ta nữa, chúng bỏ rơi chúng ta, chúng ta đang chết
dần vì đói. Phải có ai đó phản ứng và làm gì đấy chứ. Thế nên
con đã tìm cách và con đã tìm được giải pháp. Chúng ta thông
minh hơn kiến cả nghìn lần, khỏe hơn kiến cả nghìn lần, to lớn
hơn kiến cả nghìn lần. Bất kỳ con người nào cũng là khổng lồ
trong mắt những con vật ấy. Nếu coi chúng ta như chúa trời,
chúng sẽ không để chúng ta quỵ ngã. Vì vậy mà con mới đào tạo
nên những con kiến hữu thần và chính nhờ con mà mọi người
mới còn được ăn chút nước mật sâu với cả nấm. Con, Nicolas,
mười hai tuổi, con đã cứu mọi người, những người lớn, những
người đang tự coi mình là côn trùng!

Jonathan không ngần ngại. Hai cái tát nảy lửa in dấu năm

Ngón Tay đỏ lừ trên má con trai anh. Tiếng ồn khiến mọi người
tỉnh giấc. Ai nấy đều nhanh chóng hiểu sự việc.

- Nicolas!..., bà Augusta sững sờ thốt lên.

Nicolas òa lên khóc nức nở. Người lớn chẳng bao giờ hiểu

gì hết. Trước ánh mắt lạnh lùng của bố mẹ mình, vị chúa trời
muốn trả thù biến thành cậu nhóc mít ướt.

Jonathan Wells giơ tay lên định trừng phạt cậu lần nữa.

Nhưng vợ anh ngăn lại:

- Đừng. Đừng mang bạo lực trở lại đây. Chẳng phải khó

khăn lắm chúng ta mới xua đuổi được bạo lực đó sao!

Nhưng Jonathan không kìm chế nổi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.