NGÀY CỦA KIẾN - Trang 497

mình. Bên ngoài là một cảnh tượng hỗn độn, Khải hoàn môn tan tành
thành trăm mảnh, Nhà thờ Đức bà Paris lộn ngược từ trên xuống dưới
với những tòa tháp cắm sâu vào lòng đất. Các toa tàu điện ngầm trồi
lên khỏi mặt đất hở toang hoác và khạc ra toàn mứt người là mứt
người. Tôi chạy đến giữa đống đổ nát và tới trước một vách ngăn bằng
kính khổng lồ. Sau vách ngăn đó có một con mắt. Chỉ một con mắt
duy nhất, con mắt lớn như cả bầu trời, đang quan sát tôi. Có lúc, vì
muốn thấy phản ứng của tôi, con mắt bắt đầu đập đập vào vách ngăn
bằng một thứ mà tôi nghĩ là cái thìa khổng lồ. Một tiếng chuông đinh
tai vang lên. Toàn bộ các cửa kính ở các căn hộ còn vẹn nguyên cho
tới lúc ấy nổ tung. Con mắt vẫn nhìn tôi và nó lớn hơn mặt trời cả trăm
lần. Tôi không muốn điều đó diễn ra. Từ lúc mơ giấc mơ ấy, tôi không
còn đi tìm tổ kiến trong rừng nữa. Nếu lũ kiến của tôi chết, tôi sẽ
không nuôi thêm tổ kiến nào nữa. Giấc mơ này khiến tôi nghĩ ra mệnh
lệnh thứ mười một, tôi vừa bắt đầu áp dụng mệnh lệnh ấy cho chính
mình rồi sau đó mới định áp dụng mệnh lệnh ấy cho những người
xung quanh: đừng gây cho người khác những chuyện mà bạn không
muốn người ta gây cho mình. Và thông qua từ “người khác”, tôi muốn
nói là “tất cả” những người khác.

Edmond Wells,

Bách khoa toàn thư kiến thức tương đối và tuyệt đối, quyển II.

169. Ở XỨ SỞ LOÀI GIÁN

Một con mèo trông thấy một con vật bay kỳ quặc diễu qua. Nó vồ

con vật qua chấn song ban công. Con bọ hung “Sừng Lớn” rơi xuống.
103 vừa kịp nhảy lên trước khi chạm đất.

Chân nó vẫn còn bị sốc. Mười ba tầng, dù sao cũng quả là cao.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.