NGÀY ĐẸP HƠN SẼ TỚI - Trang 224

“Anh phải gặp gỡ bạn bè sau khi làm việc chứ.” Nàng nói như đang

tự thuyết phục mình. “Em có thể sẽ làm anh chán đến chết với những
câu chuyện về khách sạn của em...”

“Em không bao giờ làm anh chán cả. Ngay cả khi em không nói

một lời nào,” tôi nói.

Như thế, Aarti và tôi trở thành bạn bè sau giờ làm. Chúng tôi gặp

nhau hai lần một tuần, đôi khi ba lần. Chúng tôi đi ăn ở những nhà
hàng mới, đi cà phê, đi dạo trong công viên Ravidas và đôi khi đi xem
phim.

Chúng tôi có một số quy tắc ngầm. Chúng tôi không trò chuyện lâu

trên điện thoại, và chủ yếu chỉ nhắn tin cho nhau. Chúng tôi không bao
giờ nói về quá khứ hay nói chuyện về các chủ đề nhạy cảm. Tôi sẽ
không bao giờ chạm vào nàng, mặc dù đôi khi nàng cầm tay tôi khi
nói chuyện. Chúng tôi không cùng đến rạp hay cùng về từ rạp chiếu
phim. Dẫu sao thì đấy cũng là cách trai gái Varanasi hay làm. Khi
Raghav gọi điện, tôi sẽ lặng lẽ đi ra chỗ khác để không nghe thấy nàng
nói chuyện. Cuối cùng, khi Raghav xong việc thì nàng sẽ ra về.

Tôi không hiểu tại sao tôi lại bắt đầu qua lại với nàng. Tôi đã trở

thành một bộ đệm cho đến khi bạn trai của nàng xong việc. Tôi đoán
tôi cũng muốn được nghỉ ngơi sau giờ làm việc. Nhưng, tất nhiên, khi
đó là Aarti thì các lý do của tôi coi như vứt đi.

“Thế là Raghav không biết bọn mình gặp nhau à?” một lần tôi hỏi

nàng.

Nàng lắc đầu, lau cà phê trên mép.

Raghav đã ra khỏi cuộc đời tôi sau cú thất bại ngày khánh thành.

Tuy nhiên, cậu ta không thể dừng những chiêu trò cũ của mình quá
lâu.

“Chính quyền thành phố Varanasi ăn hối lộ, trí trá trong xây dựng”

Raghav Kashyap, Phóng viên

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.