NGÀY MAI - Trang 408

Nhờ ánh sáng hắt ra từ điện thoại, cô nhìn thấy phần mũ viền lông chiếc

áo phao của cậu nhóc giữa bóng tối mịt mùng.

Cô chạy vội về phía cậu. Cậu đang nằm bất động. Cô gom chút sức lực

còn lại để kéo cậu ra khỏi căn phòng đông lạnh chết người và đưa cậu trở
lại với không khí thoáng đãng. Cô bật điện thoại loa ngoài, gọi 911 và yêu
cầu xe cấp cứu khẩn trương tới đón một người bệnh bị giảm nhiệt.

Trong lúc chờ cấp cứu, cô tìm một hơi thở từ cậu nhóc mà không thấy, cô

muốn tìm mạch của cậu ta mà căng thẳng quá nên cũng không tìm ra. Da
Romuald tái nhợt, phơn phớt xanh, trông như đã chết.

Khốn kiếp!

Cô không có lấy một tấm chăn để ủ ấm cho cậu. Bấy giờ những động tác

hồi sức cấp cứu cô học được cách đó vài tháng, trong một kỳ thực tập mà
mọi nhân viên của nhà hàng Thống Soái đều phải dự, trở lại trong tâm trí
cô. Một kỳ thực tập mà vào thời điểm nó diễn ra, cô từng thấy thật ngớ
ngẩn và vô dụng, vì không giây phút nào hình dung được rằng một ngày
nào đó nó sẽ trở nên hữu ích. Thật may, những thao tác cô đã thực hành trên
một hình nộm lúc này đã trở lại sống động trong tâm trí cô. Cô đặt cậu nhóc
nằm thẳng, quỳ gối ngồi bên cạnh lồng ngực cậu nhóc, vén áo len của cậu
lên rồi đặt lòng bàn tay phải lên phần xương ức dưới. Cô chồng thêm bàn
tay kia lên đó. Hai cánh tay giơ thẳng, cô ấn xuống bằng toàn bộ trọng
lượng của mình, ấn sâu hai bàn tay vào ngực Romuald, rồi, đứng dậy trước
khi lặp lại chu trình ấn rồi thả để giúp máu trong cơ thể cậu nhóc lưu thông.

Và một và hai và ba! Một và hai và ba!

Cô đếm ba mươi lần ấn, rồi hà hơi thổi ngạt trực tiếp cho cậu nhóc hai

lần.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.