NGÀY TÁI SINH NHỮNG CHIẾN BINH ĐẤT NUNG - Trang 209

Cậu Nimrod lắc đầu bảo:
– Ở tuổi bà ấy à? Chú nghĩ là không.
John gợi ý:
– Hay để một trong tụi cháu cầm di động của cậu ra ngoài. Rồi gọi điện

cho xơ Cristina, bảo có một món đồ chuyển phát khẩn cấp đang chờ bà
ngoài cửa trước. Tốn mười lăm phút để leo lên đến đây. Tính cả đi và về, bà
ấy có thể vắng mặt đến ba mươi phút. Dư thời gian cho chúng ta.

Khẽ cắn môi, cậu Nimrod nói:
– Cậu thật sự ghét phải bắt một phụ nữ lớn tuổi vận động nhiều như cháu

nói, John à. Tuy nhiên, cậu không thấy một biện pháp thay thế nào khác thực
tế hơn mà không liên quan đến sức mạnh djinn.

Philippa đưa ra thêm một lời biện minh khác giải thích cho việc họ định

làm:

– Dù gì xơ Cristina dường như rất khỏe.
Cậu Nimrod bảo:
– Cậu nghĩ tốt nhất nên để cậu gọi điện, vì cậu có thể nói tiếng Ý.
Đến giờ thì xơ Cristina đã hoàn thành cuộc điện thoại của bà. Quay lại với

cậu Nimrod và lũ trẻ, bà nói:

– Ok, tôi nói đến đâu rồi nhỉ?
Cậu Nimrod mỉm cười lịch sự:
– Tôi xin phép một phút được không?
Cậu rời khỏi phòng, và một phút sau, chuông điện thoại lại vang lên trong

phòng thánh tích. Xơ Cristina bắt điện thoại, lắng nghe, tặc lưỡi lớn tiếng,
cáu kỉnh nói bằng tiếng Ý, rồi đặt điện thoại xuống. Cậu Nimrod quay lại
phòng với vẻ mặt có phần hối lỗi, nhưng xơ Cristina không nghi ngờ gì việc
cậu đứng đằng sau cú điện thoại đó. Sau khi xin phép mọi người “một
khoảng thời gian đủ để đi xuống tận đó rồi lại quay ngược lên tận đây”, bà
ra khỏi phòng, để lại cậu Nimrod, Philippa cùng Finlay/John với cái rương
đồng đựng xương.

Cậu Nimrod hỏi:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.