Hôm nhận được tin, Phan Phan gọi tôi cùng ăn cơm. Mặt trời
lặn về hướng Tây, cờ quạt phấp phới, trong tiếng hô của tiểu nhị,
chúng tôi bước vào một quán nhỏ lấy võ hiệp làm chủ đề. Bàn bên
cạnh tiếng người huyên náo, vô cùng tưng bừng. Phan Phan ngồi
đối diện tôi, không hề che giấu nỗi hụt hẫng của mình. Cô thở dài
nói: “Bọn tớ chung sống năm năm rồi, vậy mà nói chia tay là chia
tay! Đời người có thể có mấy lần năm năm chứ? Bất kể tương lai ra
sao, anh ấy đều là người mãi mãi không thể nào quên trong đời
tớ.”
Tôi an ủi: “Chẳng phải có câu bĩ cực thái lai đó sao? Hiện giờ nói
mãi mãi không quên được một người thật sự là hơi sớm. Nào nào
nào, uống chung trà này, xốc lại tinh thần sống cho tử tế” Phan
Phan gạt lệ mỉm cười, hào khí ngút trời vỗ bàn: “Được! Chị đây sẽ
làm như thế.”
Đúng vậy, nếu sự thực không thể thay đổi, thế thì cứ thuận
theo, thản nhiên tiếp nhận! Khổ sở kéo dài, cũng chẳng qua là
khiến bản thân thêm khó chịu mà thôi!
Phan Phan quả nhiên là một nữ hiệp nói được làm được. Kiếm
tiền không còn là mục tiêu phấn đấu của cuộc đời cô nữa, cô cũng
không còn dè dặt cẩn thận, xem sắc mặt của người ta vì bất cứ
việc gì. Thả chậm bước chân, cô bắt đầu biết yêu thích bản thân,
yên ổn hưởng thụ nỗi cô đơn.
Cô một mình ăn cơm, một mình dạo phố, một mình nghe nhạc,
xem phim, còn học làm mộc, ban ngày vẫn đi làm như thường,
vừa tan sở liền đến xưởng mộc làm thợ học việc.
Thiền sư Thạch Ốc
thời Nguyên có một bài thơ Thiền rất nổi
tiếng:
“Chuyện trong quá khứ đã trôi qua,
Tương lai bất tất nghĩ sâu xa.