Nguyệt Lượng không nhận, “Cậu đừng nghe Khiếm Nhi nói lung tung.
Cậu ấy là không ăn được nho thì nói nho chua. Cái này cậu tự mình giữ đi,
mà nó là ai đưa cho cậu vậy?”
Lí Nam ném con chó bông về lại trên giường, nói với Nguyệt Lượng:
“Thiến Thiến rất chung thủy, chưa từng thay đổi, vẫn luôn là Tiểu Nhất.”
“Đúng vậy, rất chung thủy, cho nên cậu ấy mới hâm mộ tớ quen nhiều
đấy.” Lúc Nguyệt Lượng nói lời này đầu tiên là nhìn Vương Thiến Thiến,
sau đó lại nhìn trần nhà.
Vương Thiến Thiến biết cậu ấy đang nói Hướng Nghiên. Cẩn thận tính
toán, từ ngày đầu tiên quen biết Hướng Nghiên đã bắt đầu thích, 4 tháng lại
4 tháng, chẳng lẽ, thật là đã yêu rồi sao?
“Đó có gì đáng hâm mộ chứ, tớ thà rằng chỉ có một người, luôn đối xử
tốt với tớ. Giống như Tiểu Nhất đối với Thiến Thiến như vậy là được rồi,
yêu cầu của tớ không cao.” Lí Nam nhìn Vương Thiến Thiến, vẻ mặt hâm
mộ.
Tống Nhiên tháo kính ra làm vài động tác xoa mắt, lúc tìm lại mắt kính,
tìm nửa ngày cũng không tìm được, vì thế ngắt cuộc đối thoại của mấy
người kia lại, nói: “Lí Nam, kính của tớ vừa mới để ở đây, sao tìm không ra,
cậu tìm giúp tớ xem.”
“Được rồi, cậu đừng nhúc nhích, tớ tìm cho cậu.” Lí Nam đè Tống
Nhiên đang muốn đứng lên xuống. Tống Nhiên không chỉ hơi ngốc, còn hơi
lơ mơ, sau khi mỗi lần tháo kính xuống đều phải tìm một hồi. Rất nhanh, Lí
Nam đã tìm được mắt kính của Tống Nhiên trong đống sách, sau khi đưa
cho cậu ấy lại nói tiếp: “Bây giờ người ta ai cũng đeo kính sát tròng, cậu
còn đeo loại này.”
“Quen rồi, hơn nữa trước đó không phải tớ đã nghe theo các cậu đổi qua
gọng đen sao.”