“Không có gì……. Cậu tiếp tục nghe của cậu đi……..” Nguyệt Lượng
ngồi thẳng lưng cúi đầu tiếp tục đọc truyện tranh.
Trương Thiên Nhất vừa thấy, cười gian lấy PSP ra, “Sao tự dưng tớ lại
quên cái này, tớ nghe nhạc đây.”
Sau đó chị gái kia vẫn không coi ai ra gì mà ăn quà vặt, gửi tin nhắn,
Vương Thiến Thiến muốn đứng lên, lại bị Hướng Nghiên đè lại. “Em định
làm gì?”
“Em qua đó kêu chị ta nhỏ tiếng lại một chút.”
“Không thể ý đến cô ấy thì được rồi, đề này sao lâu như vậy mà em
cũng chưa làm xong?”
Vương Thiến Thiến nghe Hướng Nghiên nói vậy, cũng nghiêm túc cúi
đầu giải đề. Nhưng mà cô biết, thật ra trong lòng Hướng Nghiên cũng rất
phiền chị ta. Rốt cuộc, cơ hội tới, chị gái kia đi ra ngoài nghe điện thoại,
Vương Thiến Thiến tranh thủ đứng lên khỏi chỗ, lấy quyển sách đi đến ngồi
xuống dãy ghế đầu tiên của chị kia, cúi đầu viết vài chữ, lại cầm sách bình
tĩnh quay trở về.
Hướng Nghiên hỏi: “Em làm gì vậy?”
“Đâu có gì đâu….” Vương Thiến Thiến mím môi nhịn cười.
Lát sau, chị kia trở lại chỗ ngồi, mới vừa ngồi xuống, lại đột nhiên đứng
lên, ghế dựa phát ra tiếng động chói tai, đa số mọi người đều ngẩng đầu
nhìn chị ta, sau khi chị ta nhìn bốn phía xung quanh, dùng sức ném đồ ăn
vặt vào ba lô, lại ì đùng thu dọn khăn trải bàn lại, tức giận đi ra ngoài.
Người ở đây ngây ngốc nhìn chị ta làm xong một loạt động tác, mới thở
ra, cuối cùng có thể học tập yên ổn rồi.