Thiên Nhất tưởng mình bị hoa mắt.
Năm phút sau, Vương Thiến Thiến đã xử lý xong hai chai bia. “Không
chơi…….” Vương Thiến Thiến chơi xấu.
Đến phiên Hướng Nghiên chơi với Tống Nhiên, cũng vẫn là thua,
Vương Thiến Thiến chẳng qua là định uống thay Hướng Nghiên, Tống
Nhiên và Trương Thiên Nhất không chịu, cuối cùng Vương Thiến Thiến
dứt khoát kéo Hướng Nghiên đi. Vương Thiến Thiến nói: “Học tỷ, em
muốn đi toilet, chị có đi không?”
Hướng Nghiên hiểu ý nói: “Được.” Sau đó hai người nắm tay đi ra khỏi
phòng.
Ra đến cửa phòng, Vương Thiến Thiến chậm rãi đi tới phía trước,
Hướng Nghiên đi theo bên cạnh, hai người cũng không nói gì.
Có chuyện làm cho Vương Thiến Thiến vẫn canh cánh trong lòng, chính
là người mà Hướng Nghiên và Liêu Kiệt đã nhắc tới trong cuộc nói chuyện
kia, rốt cuộc là ai? Cho nên thật ra, Vương Thiến Thiến mượn say rượu, có
ý muốn hỏi rõ ràng việc này.
“Chúng ta đi đâu?” Hướng Nghiên đột nhiên hỏi một câu như vậy.
Vương Thiến Thiến nhìn xung quanh, thấy bên tay phải có một phòng
đã tắt đèn, cửa để mở, chắc là không có ai, vì thế nói: “Em chỉ muốn tìm
một nơi ngồi chốc lát.” Nói xong nghiêng nghiêng ngả ngả đi đến gian
phòng kia.
Hướng Nghiên vội bước tới đỡ cô, đợi cho sau khi Vương Thiến Thiến
ngồi xuống sô pha, Hướng Nghiên mới ngồi xổm trước mặt cô, nhẹ nhàng
vỗ vỗ hai má cô nói: “Thiến Thiến, em không sao chứ?”
“Không sao…… Em chỉ muốn ngồi một chút….”