Vương Thiến Thiến nhịn lại rung động trong lòng, từ từ giương khóe
miệng, giơ tay lên so so đỉnh đầu của hai người nói: “Học tỷ, hôm nay chị
không có mang giày cao gót.”
Hướng Nghiên lùi về phía sau một bước, ánh mắt bị lá cây rơi xuống thu
hút, cô nói: “Đúng vậy, không mang, bởi vì sợ em tự ti đó.” Sau đó nở nụ
cười trong vắt nhìn về phía Vương Thiến Thiến, lúc đối phương chưa phản
ứng kịp lại nói tiếp: “Chị nói giỡn thôi.”
Vương Thiến Thiến khẽ cười, nhớ tới vị trí trước đây, cùng Hướng
Nghiên sóng vai đi tới.
Màu vàng óng rợp cả mặt đất, giống như đi trên con đường hy vọng của
tương lai.
Tốc độ mua quần áo của Hướng Nghiên còn nhanh hơn tưởng tượng của
Vương Thiến Thiến rất nhiều, trên cơ bản chị ấy chỉ thử một chút, cảm thấy
không tệ lắm liền mua, không giống như những cô gái khác, thử lại thử, thử
rồi lại không vừa ý, đến cuối cùng vẫn chưa quyết định.
Thời gian chỉ mới mười giờ rưỡi sáng, Hướng Nghiên đã mua xong
những thứ cần mua. Hai người bốn tay, mỗi tay đều xách hai ba túi đồ.
Vương Thiến Thiến ban đầu định tự mình cầm hết, Hướng Nghiên đương
nhiên không chịu, vì thế Vương Thiến Thiến đành phải giành lấy những thứ
nặng, chỉ đưa cho Hướng Nghiên mấy túi to có vẻ như không nặng mấy.
Đi ra cổng lớn của trung tâm mua sắm, Hướng Nghiên nhìn thoáng qua
đồng hồ nói: “Chúng ta đi ăn cơm đi? Em có đói bụng không?”
Vương Thiến Thiến gật mạnh đầu, từ sáng sớm thức dậy đến bây giờ
thật sự là chưa ăn gì, đương nhiên, không tính cây kem ốc quế lúc đi dạo
phố.
“Em muốn ăn gì?”