Hướng Nghiên nghe xong cười đến nghiêng ngả, Vương Thiến Thiến
vội nói: “Học tỷ, rất nhiều người đang nhìn kìa, chị không cần phải cười
đến khoa trương như vậy chứ?”
Hướng Nghiên lại che miệng cười lát sau mới nói: “Quả thật rất buồn
cười mà, vốn chị cũng rất căng thẳng, nhìn bộ dáng em còn khẩn trương
hơn cả chị, bỗng dưng chị cũng không còn cảm thấy khẩn trương như vậy
nữa. Ha ha, sao em lại thú vị như vậy chứ?”
Vương Thiến Thiến tức giận rút tay ra, bước nhanh về phía trước mấy
bước, quay đầu lại kêu Hướng Nghiên: “Đi nhanh một chút, em đói
rồi………” Từ “rồi” mới vừa nói xong, đã thấy dáng người bạn Vương
Thiến Thiến vẽ nên một đường cong xinh đẹp ở không trung, sau đó “Bịch”
một tiếng ngã xuống đống tuyết.
.
.
.
Bận bịu thi xong, Hướng Nghiên thu dọn hành lý chuẩn bị về nhà đón
tết, đồ đạc hơi nhiều, cho nên kêu Vương Thiến Thiến đến giúp. Lúc Vương
Thiến Thiến xuất hiện, trong tay còn cầm hai túi to, bên trong đầy đồ ăn.
“Em mua nhiều đồ ăn như vậy để làm gì?” Hướng Nghiên quay đầu lại
nhìn mớ hành lý đã được đóng gói xong, hơi chút dở khóc dở cười.
Sau đó Vương Thiến Thiến giống như dâng vật quý giơ một chiếc túi lên
nói: “Những thứ này là để cho chị ăn trên xe đó.” Sau đó lại giơ ột chiếc
khác nói: “Những thứ này là mang về cho cha mẹ mình, đặc sản của thành
phố H chúng ta.”