tương lai ở trong công ty sẽ dễ thăng chức. Thật ra cái gọi là nghe nói của
Trương Thiên Nhất, chẳng qua cũng là nghe mẹ của Vương Thiến Thiến
nói. Bởi vì Vương trưởng khoa cũng nhờ vậy mà thăng tiến.
Vương Thiến Thiến tự cảm thấy lúc thi đại học cô đáp đề lung tung lộn
xộn, căn bản không thể đậu đại học N, ai ngờ đâu năm ấy đột nhiên tăng chỉ
tiêu tuyển sinh, cả cô và Trương Thiên Nhất đều đậu.
Tiếp đó, cô gặp Hướng Nghiên, sau nữa, cha cô thường xuyên nói với cô
chuyện sau khi tốt nghiệp, sau đó cô biết tương lai của mình sẽ bị trói chặt
trong thành phố này, cho nên cô cũng muốn Hướng Nghiên ở lại đây.
Vương trưởng khoa thấy tâm trạng mấy hôm nay của Vương Thiến
Thiến không cao, tưởng tiền mừng tuổi cho không được hài lòng, vì thế lúc
chuẩn bị đi ngủ kín đáo đưa cho cô một tấm thẻ ngân hàng nói: “Ngày mai
tìm bạn học cùng ra ngoài dạo phố đi, đừng ở suốt trong nhà nữa.”
Vương Thiến Thiến “Vâng” một tiếng, tiện tay đặt thẻ trên bàn, trở mình
tiếp tục ngủ. Vương trưởng khoa cũng không nói gì nữa, lảo đảo quay về
phòng mình.
Hôm sau, Vương Thiến Thiến thức rất sớm, bởi vì cô nằm mơ thấy buổi
tối cha cô vào phòng cho cô thẻ ngân hàng, còn kêu cô ra ngoài dạo phố
mua sắm. Cô thức sớm là để chứng thực giấc mơ kia là thật hay giả. Kết
quả lúc cô thấy được tấm thẻ ngân hàng nằm ở trên bàn, sửng sốt một lúc,
cầm lên xem mật mã 6 con số 1 ở mặt sau, mới biết thật sự không phải là
nằm mơ.
Vì thế cấp tốc gọi điện thoại ấy tên kia, lần lượt kêu thức dậy. Tuy rằng
không biết trong tấm thẻ này có bao nhiêu tiền, nhưng cô nghĩ, ít nhất cũng
phải có một hai ngàn chứ, hơn nữa số cha mẹ cho đêm ba mươi đó, dù sao
cũng đủ cho cô tiêu xài một chút.