NGHE KÌA THỜI GIAN ĐANG HÁT - Trang 446

“Cậu đừng trách là tớ không nhắc nhở cậu………. Tớ buông đây

nhé……..” Nói xong, Nguyệt Lượng buông cánh tay đang nắm Tống Nhiên
ra.

Tống Nhiên mơ mơ màng màng cảm thấy không có ai túm lấy mình, vì

thế lại chạy về phía kí túc xá. Trương Thiên Nhất vừa nhìn thấy, cũng
không kịp kinh ngạc, vội vàng để cho Nguyệt Lượng giữ Lí Nam, sau đó
đuổi theo Tống Nhiên, vừa chạy còn vừa quát: “Sao Tống Nhiên lại chạy
nhanh như thế chứ?”

Nguyệt Lượng cười đến gập người, lần đầu tiên cô nhìn thấy Tống

Nhiên như vậy, cũng phản ứng giống hệt như Trương Thiên Nhất, hừ, ai
bảo cậu không tin, cho cậu tự đuổi theo một lần sẽ biết. Cô lại nhìn Lí Nam,
thấy Lí Nam lúc thì bóp bóp mũi, lúc thì xoa huyệt thái dương, quả nhiên
không giống lắm như khi uống say lúc bình thường. Nghĩ thầm chắc chắn là
tửu lượng của Lí Nam đã lên, bây giờ không say, cho nên không có những
hành động quá khích.

Khi bốn người đó cuối cùng cũng tụ họp, Vương Thiến Thiến mới chậm

như rùa bước tới từ phía sau, hi hi ha ha nói chuyện điện thoại, cũng chẳng
biết là gọi cho ai, nói lung tung một đống, cũng không biết là đang nói cho
ai nghe. Nhưng Trương Thiên Nhất và Nguyệt Lượng cũng không có hứng
thú nghe, dù sao ngày mai Vương Thiến Thiến thức dậy cũng không nhớ là
mình đã gọi cho ai, nói những gì.

Tới cổng kí túc xá, Trương Thiên Nhất nói tạm biệt với mấy người.

Nguyệt Lượng vẫn như cũ cầm tay Tống Nhiên không buông. Mới vừa lên
tầng bốn, Nguyệt Lượng quay đầu lại tìm Vương Thiến Thiến, từ khe hở
của tay vịn cầu thang, nhìn thấy cô mới đi đến giữa tầng hai, Nguyệt Lượng
gọi cô: “Khiếm Nhi, cậu nhanh một chút, còn nữa, nói chuyện nhỏ lại,
khuya lắm rồi.” Cũng không biết là Vương Thiến Thiến có nghe vào hay
không, vẫn chậm rì rì đi tới.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.