NGHE KÌA THỜI GIAN ĐANG HÁT - Trang 459

“Học tỷ, đau không?” Vương Thiến Thiến không dám nhúc nhích nữa.

Hướng Nghiên chịu đau, vẫn cứ lắc đầu. Vương Thiến Thiến biết là chị

ấy cố chịu đựng, liền rút tay về, Hướng Nghiên lại kéo tay cô, mím môi
mỉm cười, trong mắt lóe lên ánh sáng. Vì thế, Vương Thiến Thiến vừa nhẹ
nhàng hôn môi, vừa từ từ đi sâu vào từng chút.

Hướng Nghiên tuy cắn môi, nhưng vẫn tràn ra một tiếng rên đau đớn.

Vương Thiến Thiến lại tiếp tục ngừng lại, cúi đầu nhìn thoáng qua, lại

thấy đầu ngón tay của mình dính một ít chất lỏng màu đỏ: “Học tỷ, chị chảy
máu?” Cô la hoảng lên.

“Sao?” Hướng Nghiên vẫn có phần chưa phản ứng lại kịp.

“Có phải là em làm chị bị trầy xước không?” Vương Thiến Thiến tiếp

tục hỏi.

“Không phải……….” Cái này…….. sao người ta có thể không biết xấu

hổ mà tự mình nói ra chứ? Cái đồ ngu ngốc em không biết tự mình xem à?

“Học tỷ! Không phải là chị tới tháng đó chứ?”

Hướng Nghiên tức giận, đột nhiên ngồi dậy, cau mày chịu đau, đá

Vương Thiến Thiến một cú bay xuống giường, đem cả tên họ ra quát:
“Vương Thiến Thiến!”

Vương Thiến Thiến ngã trên mặt đất, sững sờ nhìn vết máu dính trên

đầu ngón tay, nghe thấy Hướng Nghiên kêu cô, vội ngẩng đầu ngu ngốc trả
lời một câu: “Có!”

Hướng Nghiên quăng một chiếc gối qua, “Em ra phòng khách ngủ!”

“Học tỷ……….” Nói còn chưa dứt lời, áo ngủ đã bị ném lại đây.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.