như vậy, còn Tiểu Nhất với Lục Khải, một tuần mới gặp một lần, đương
nhiên là phải thân mật một chút.
Vương Thiến Thiến mua một đống đồ ăn vặt trở về, vừa xem tivi vừa ăn
cùng Hướng Nghiên, nháy mắt đã ăn sạch. Sau đó Trương Thiên Nhất đến
gõ cửa kêu ra ngoài ăn cơm. Vương Thiến Thiến xoa xoa chiếc bụng phình
to của mình, oán giận nói: “Cậu không nói sớm……… Tớ đã ăn một đống
thức ăn, sớm no rồi.”
Trương Thiên Nhất oan ức nói: “Tớ muốn nói từ sớm, nhưng mà Lục
Khải sợ ảnh hưởng các cậu nghỉ ngơi.” Nói xong nhìn thoáng qua Hướng
Nghiên, sau đó còn mỉm cười một cái.
Vương Thiến Thiến liếc hắn khinh thường: “Lục Khải nghĩ đi đâu
vậy………. Tớ và Hướng Nghiên chỉ ở trong phòng ăn gì đó mà thôi.”
“Ồ, ăn cái gì…… Hiểu rồi, haha.” Không đợi Vương Thiến Thiến phản
ứng, cậu lại đi gõ cửa phòng của Nguyệt Lượng.
Nguyệt Lượng còn ngái ngủ đi ra, nghe nói là muốn đi ăn cơm, lại lảo
đảo đi vào kêu Thái Dương thức dậy.
Lúc này Lí Nam và Tống Nhiên cũng ra đây, Lí Nam nói: “Tớ còn tưởng
các cậu không đói chứ, cũng không dám thu xếp chuyện ăn cơm, thật ra tớ
đã đói từ lâu rồi.”
Vẻ mặt của Vương Thiến Thiến bất đắc dĩ nói: “Lí Nam, sao cậu đi xa
lại đột nhiên trở thành một người rụt rè thế này? Bình thường sao không rụt
rè như vậy?”
“Tớ đây còn không phải do các cậu từng đôi từng cặp mà bị áp lực hay
sao…………”