Nguyệt Lượng rời đi đầu tiên, vì cuộc sống tươi đẹp trong lòng hướng
tới mà nỗ lực. Sau khi thu xếp xong mọi thứ, cậu ấy gửi ỗi người một tin
nhắn: “Đây là số điện thoại mới ở Bắc Kinh của tớ, số trước không dùng
nữa, sau này tìm tớ thì gọi số này.”
Lúc nhận được tin nhắn này, những người khác đang tụ tập cùng một
chỗ để tiễn Trương Thiên Nhất.
Tống nhiên trả lời: “Chăm sóc bản thân cho tốt.”
Lí Nam trả lời: “Có chuyện gì thì gọi điện thoại cho bọn tớ.”
Trương Thiên Nhất trả lời: “Chú ý thân thể.”
Vương Thiến Thiến trả lời: “Được rồi ~ Darling ~”
Vài phút sau, ba tiếng chuông tin nhắn vang lên liên tiếp, Nguyệt Lượng
gửi: “He he ~ Đã nhận ~”
Vương Thiến Thiến nhìn chằm chằm di động nửa ngày, sao cô lại không
nhận được? Ấm ức gửi tin nhắn kia lại một lần nữa, cuối cùng Nguyệt
Lượng cũng đáp, cậu ấy trả lời: Cút!
Vương Thiến Thiến tủi thân nhìn về phía Hướng Nghiên, Hướng Nghiên
an ủi cô nói: “Tình cảm của hai em thật tốt, thật làm cho người ta hâm mộ.”
Sau đó mấy người kia cùng cười ầm lên. Từ nay về sau là mỗi người
mỗi ngã, không biết khi nào mới có thể gặp lại, thế nhưng không ai rơi
nước mắt, bởi vì trước sau luôn tin tưởng, tình bạn này sẽ không do sự thay
đổi của thời gian hay không gian mà nảy sinh biến cố gì.
.
.