khốn……..” Cô vốn muốn nói anh ta là thừa dịp Hướng Nghiên có thai đi
trêu hoa ghẹo nguyệt, nhưng nghĩ đến Hướng Nghiên từng nói không cho
cô nói chuyện đó với anh ta, liền thay đổi cách nói.
Liêu Kiệt không nói gì, cô gái bên cạnh anh ta thiếu kiên nhẫn hỏi
Vương Thiến Thiến: “Chị là ai vậy?”
Vương Thiến Thiến liếc mắt nhìn cô gái kia một cái, bộ dáng không đến
hai mươi tuổi, có lẽ là còn trẻ không hiểu chuyện, cũng không làm khó dễ
gì cô ấy, chỉ nói: “Tôi đang nói với anh ta, cô đừng xen mồm.”
Cô gái kia đỏ mặt lên, quả nhiên nghe lời mà khép miệng lại. Sau đó
Vương Thiến Thiến tiếp tục quở trách Liêu Kiệt, “Anh là đồ mặt người dạ
thú……….. Anh không cảm thấy có lỗi với Hướng Nghiên sao…… Dùng
tất cả những từ ngữ xấu xa nhất cũng không biểu đạt được hết sự khốn nạn
của anh………” Vương Thiến Thiến không biết mắng chửi người khác,
Liêu Kiệt nãy giờ không nói gì, cũng quả thật đã làm khó cô, lục lọi khắp
bụng cũng không tìm ra được một câu thô tục để trút giận.
Xuyên qua đường cái đông nghịt, thư kí Lưu rốt cuộc cũng thấy được
phố bên này, cuối cùng cũng kịp chạy đến ngăn cản trận “thảm kịch” này,
Vương Thiến Thiến còn đang lải nhải, thư kí Lưu gọi cô: “Thiến Thiến – “
“Thư kí Lưu, chị đừng cản em.”
“Không phải…….. Thiến Thiến – “
“Chị để cho em nói hết!”
Thư kí Lưu thật sự không nhịn được nữa, đè hai tay đang nắm lấy áo
Liêu Kiệt của cô, “Quản lí Vương! Cô ấy là cháu họ của Liêu tổng.”
“Sao?” Vương Thiến Thiến lập tức ngây người, cháu họ?