NGHỆ NHÂN VÀ MARGARITA - Trang 184

“Ðây lại là một trường hợp của cái gọi là nói láo”, gã lớn tiếng tuyên

bố bằng giọng tênô dê đực, “thưa quý vị, đây chính là tiền thật đấy!”

“Ðúng thế”, một giọng trầm gầm lên ở đâu đó trên cao.

“Hơn nữa, cái tay này”, Phagot chỉ tay vào Bengalski, “đã làm cho tôi

phát ngán lên rồi. Cứ chõ miệng vào những nơi không ai khiến, bằng những
nhận xét giả dối làm hỏng cả chương trình! Chúng ta biết làm gì với hắn bây
giờ?”

“Vặn đầu hắn đi!” một người nào đó ở trên tầng gác nghiêm khắc nói.
“Anh nói sao, hả?” Phagot lập tức hưởng ứng cái đề nghị tồi tệ kia.

“Vặn đầu đi hả? Một ý kiến hay lắm! Beghemot!”

102

gã quát con mèo. “Làm

đi! Ây, svây đrây!”

Và lúc đó đã xảy ra một việc chưa từng thấy.
Lông trên mình con mèo đen bỗng dựng ngược, nó ngoao lên một tiếng

thật rùng rợn, thu nhỏ mình lại thành khối tròn, rồi như một con báo, bật
phóng thẳng lên ngực Bengalski, rồi từ ngực nhảy lên đầu. Vừa phát ra
những tiếng gầm gừ, con mèo vừa quắp những cặp chi mũm mĩm vào mái
tóc lơ thơ của người dẫn chương trình, rồi rú lên man dại, chỉ sau hai vòng
quay đã vặn đứt mái đầu đó ra khỏi chiếc cổ đầy đặn.

Hai nghìn rưởi con người ngồi trong rạp nhất loạt thốt lên một tiếng

kêu. Máu bắn vọt lên cao thành vòi phun từ những động mạch bị đứt trên cổ
rồi rơi xuống nhuộm đỏ áo sơmi trước ngực và chiếc áo đuôi tôm. Tấm thân
không đầu lảo đảo chèo đôi chân một cách ngớ ngẩn rồi ngã ngồi xuống sàn
sân khấu. Dưới phòng xem nổi lên những tiếng rú điên dại của phụ nữ. Con
mèo trao thủ cấp cho Phagot, gã túm lấy tóc nhấc lên và giơ ra cho khán giả
xem; chiếc đầu kinh hoàng hét vang khắp cả nhà hát:

“Bác sĩ!”
“Ngươi có còn ăn nói đủ mọi chuyện nhảm nhí như vậy nữa không?”

Phagot dữ tợn hỏi chiếc đầu đang khóc nức nở.

“Không dám nữa ạ!” chiếc đầu rít lên.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.