Nhất thời mọi người đem ánh mắt đặt lên người Long Tử Phong, chẳng
phảia hoàng rất sủng ái Ma hậu sao vẫn chậm chạp chưa có hài tử, không lẽ
về phương diện kia hắn có vấn đề, thật không dám nghĩ tới a.
Long Tử Phong khoé môi không ngừng run rẩy, bọn họ sao lại có loại ý
nghĩ này a. Nhưng mà lý do vì sao hắn cũng không biết, có lẽ hắn cần phải
nỗ lực thêm nữa nha. Đại ca cũng có hài tử rồi hắn không thể thua kém
được.
-" Nhị đệ về chuyện kia ngươi không phải là bất lực đó chứ ta rất nghi
ngờ a."Dực Thiên xoa cằm, đem nghi vấn trong lòng mọi người nói ra. Ánh
mắt lại thêm một lần tìm tòi nghiên cứu.
Long Tử Phong khẽ rùng mình, nòng súng quả nhiên chĩa vào hắn mà,
đại ca ngươi có trước liền cho rằng ta bất lực sao chứ.
- Khụ khụ, đại ca ta khẳng định với huynh ta rất bình thường còn về lý
do vì sao Lam nhi vẫn chưa có thai thì ta không rõ nhưng nàng rất nhanh sẽ
có.
Ánh mắt của bọn họ vẫn như cũ bất thiện nhìn Ma hoàng. Long Tử
Phong trong lòng hừ lạnh cứ chờ mà coi, ta sẽ cho các ngươi biết rõ.
Tối ngày hôm đó, thật tội nghiệp cho Thiên Lam bị kẻ nào đó ép buộc
cả đêm. Nói cái gì mà vì tiểu bảo bảo cần cố gắng.
Tối hôm sau.
Thiên Lam khổ sở ngồi trên giường Từ Hào giọng đầy cầu xin.
-Tử nhi, cho mẫu hậu ngù lại đây đi mẫu hậu không muốn bảo bảo đâu,
ô ô ta không muốn bị phụ hoàng con khi dễ.
- Mẫu hậu à phụ hoàng sẽ nướng con lên mất thôi.