Yến Bá Lai nhìn chằm chằm nhi tử một lúc lâu , khoát tay áo , nói:
-Đi ra ngoài đi .
-Vâng, phụ thân .
Yến Tương Mã há mồm muốn nói , cuối cùng cũng không nói lời nào ,
xoay người hướng tới bên ngoài đi đến .
“Két”
Trong phòng truyền đến tiếng của cơ quan.
Từ giữa bức “ Hổ Khiếu quần sơn đồ” phân thành hai, vách tường ở
giữa xuất hiện một chỗ trống, một nam nhân mặc áo bào trò đi ra.
Hắn đi đến trước mặt của Yến Bá Lai nhìn Yến Bá Lai nói:
-Thành chủ , việc này thiếu gia liên lụy sâu, chỉ sợ sẽ có hậu hoạn .
Yến Bá Lai đẩy ghế ra đứng lên , có chút phiền não đi tới đi lui trong
thư phòng , nói:
-Việc này Thôi gia đã không có kết luận, thế nhưng nó lại ở trong quấy
rối phong vân, thực sự là làm cho ta tức giận, xem ra bình thường đã không
dạy dỗ nó rồi.
-Kế tiếp chúng ta phải làm sao?
Yến Bá Lai nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ, trầm ngâm thật lâu , nói:
-Thứ nhất, việc cần thiết nhất chính là phái người bảo hộ an toàn của
Tương Mã. Nó có chút năng lực để tự vệ nhưng mà còn thiếu rất nhiều .
-Vâng.