"Mẹ, mẹ..."
Kêu mấy tiếng, bà Ngô cũng không tỉnh.
Ngô Sở Úy cấp tốc mặc quần áo xuống giường, bế bà Ngô ra xe, lái
thẳng đến bệnh viện.
Chờ bên ngoài phòng cấp cứu hơn một giờ, Ngô Sở Úy nghĩ đủ thứ
chuyện, trong lòng như bị một khối đá lớn đè ép, muốn khóc, khóc không
được. Cậu chỉ mặc một cái áo sơmi, một cái quần tây đã ra ngoài, tay cầm
bật lửa không thể khống chế run run, một lúc lâu mới châm được điếu
thuốc.
Bác sĩ đi ra, nói với Ngô Sở Úy: "Bà cụ không có nguy hiểm tới tính
mạng, chỉ cần nằm viện quan sát vài ngày."
Gánh nặng trong lòng Ngô Sở Úy cuối cùng cũng giảm bớt.
Ngày hôm sau, bà Ngô được chuyển tới khu phòng bệnh, mặc dù
không được tự do như ở nhà, nhưng dù sao cũng không phải chịu lạnh, hơn
nữa bên cạnh bà Ngô có bác sĩ trông coi, thời gian Ngô Sở Úy đến công ty
cũng đỡ phải lo lắng.
Buổi trưa, Ngô Sở Úy đút cho bà Ngô ăn cháo tổ yến.
Bà Ngô vừa ăn được hai thìa, lại mở miệng kêu một tiếng.
"Đại Trì."
Tim Ngô Sở Úy khẽ run, hỏi bà Ngô: "Mẹ vẫn nhớ ai là Đại Trì sao?"
Bà Ngô chỉ chỉ cháo, lại lắc đầu.
Trong đầu bà vốn không còn ấn tượng chính xác về Trì Sính, bởi Trì
Sính gần một tháng không có tới thăm bà, nhưng bà vẫn nhớ rõ tổ yến mà