Sau đó, liền tiện tay ném cục đá đi.
Rất là phong cách.
Quách Thành Vũ chính là đứng ở cửa chờ Trì Sính, toàn bộ quá trình
đều thấy được.
Nheo mắt hài hước nói, "Châm thuốc cũng điệu nghệ vậy?"
"Cậu mà nghèo như tôi, cậu cũng có thể điệu nghệ."
"Là ý gì?" Quách Thành Vũ nghe không hiểu.
Trì Sính mặt không đổi sắc tim không đập nhanh đem chuyện bị quản
thúc chi tiêu nói với Quách Thành Vũ.
Quách Thành Vũ sau khi nghe xong, cười trên đau khổ của người
khác.
Trì Sính cũng bóc mẻ anh, "Tối qua Khương Tiểu Soái đến đây hả?"
"Ừ, chủ động tới."
Quách Thành Vũ có chút khoe khoang.
Trì Sính ném qua ánh mắt trêu đùa, "Lại không làm được gì hả?"
"Sao cậu biết?"
Trì Sính hừ lạnh một tiếng, "Tôi thấy thẻ căn cước của cậu ta ở trên
giường cậu, đoán ra cậu ta tối qua ngủ ở đây. Nếu cậu làm được gì cậu ta,
cậu ta có thể rời khỏi phòng được sao."
"Con mắt cậu cũng sắc sảo lắm."
Trì Sính dùng sức vỗ vào mông Quách Thành Vũ một cái.