Tóc Ngô Sở Úy đã dài ra một chút, trông như đầu đinh, thêm vào cảm
giác dương cương mạnh mẽ.
Chị cả của y khen: "Ồ, nhóc, sao em lại trở nên đẹp trai vậy? Chị cũng
sắp nhận không ra rồi."
Chị hai về cũng không khỏi giật mình than: "Chị nhớ năm ngoái lúc
chị về, em còn giống như củ khoai tây bự dính trên lò sưởi, vừa mập vừa
ngốc. Sao chưa đến một năm đã biến đổi lớn thế?"
Ngay cả con gái của chị cả, cháu gái của Ngô Sở Úy cũng nhìn y chằm
chằm.
"Cậu, có phải cậu đã có bạn gái rồi không? Mới chú trọng hình tượng
như thế..."
Cậu có thể nói với con, lúc cậu có bạn gái, chưa từng chú trọng hình
tượng, vừa mập vừa ngốc sao? Ngô Sở Úy gào thét trong lòng, đợi khi hình
tượng khí chất đều có đủ, cậu đây cũng thành một tên lưu manh!
Có lúc, hoàn cảnh luôn sẽ đi ngược lại với suy nghĩ của chúng ta.
Trở về phòng khám, Ngô Sở Úy bắt đầu kế hoạch cho năm mới, vì cả
ngày ở phòng khám, Ngô Sở Úy mới phát hiện có một bệnh nhân mỗi ngày
đều đến, cũng chính là Quách Thành Vũ mắt có c*t mà y từng nói. Hắn
không vội xem bệnh, luôn xếp ở số cuối cùng, bất luận bệnh nhân nào đến,
hắn đều nhường chỗ cho người ta. Bản thân hắn thì ngồi bên cạnh nhàn nhã
hút thuốc, liếc nhìn người mặc blouse trắng tao nhã trong phòng.
Có một lần Ngô Sở Úy rửa tay trong nhà vệ sinh, nghe Khương Tiểu
Soái nói với Quách Thành Vũ một câu thế này.
"Nếu tôi không chủ động quyến rũ anh, thì anh đừng tốn sức nữa,
không có hy vọng đâu!"