"Đôi tượng của Khương Tiểu Soái này, có thể là người nhiều chuyện
sao?" (Phải nói là cực nhiều chuyện)
Ngô Sở Úy xấu hổ gãi đầu, "Cậu nói vậy, sao tôi có thể an tâm?"
Khương Tiểu Soái vỗ vạc giường, "Chết tiệt, ý cậu là sao? Không tin
bản lĩnh của sư phụ cậu à? Cậu không thấy tôi vừa đá cái cửa kia thế nào
sao? Anh ta dám nói một tiếng sao? Tôi nếu không cho anh ta nói với Trì
Sính, anh ta đến cả đánh rắm cũng không dám."
Ngô Sở Úy vừa nghe lời này liền nở nụ cười."Quả thật, một đá vừa rồi
của cậu rất đẹp, cửa phịch một tiếng liền đóng, cậu nói Quách Tử đứng ở
bên ngoài, mặt anh ta sẽ đen cỡ nào?"
"Ha ha ha..." Khương Tiểu Soái cười to, "Tôi cũng không biết."
"Cậu nói hai người bọn họ lúc này làm gì? Có phải là mặt đối mặt
nhìn nhau phát rầu không? " Ngô Sở Úy cười xấu xa.
Khương Tiểu Soái nhe răng cười theo, bỗng nhiên đơ lại.
Ngô Sở Úy bên kia cũng tỉnh ngộ, quay qua Khương Tiểu Soái, mặt lộ
vẻ run lên.
"Cái kia, sư phụ, tôi sao lại thấy một đá vừa rồi của cậu là chuyện xấu
vậy?"
Khương Tiểu Soái lấy tay xoa xoa ót, có chút rầu rỉ nói, "Tôi sao cũng
có cảm giác này? Tôi thấy mình để hai người bọn họ ở bên ngoài, hình như
không được lợi ích gì."
"Đúng vậy, hơn nữa hai người bọn họ còn chiếm một cái phòng tốt,
một cái giường tốt."