Ôi cái mông đáng thương của tôi! Sao cậu nỡ hành hạ như vậy?
Trì Sính đưa tay ra sau, xoa xoa tóc Ngô Sở Úy.
Thấy cậu không chống lại, liền xoay người ngồi dậy, ôm Ngô Sở Úy
vào trong lòng. Cúi đầu nhìn xuống, trong mắt tràn đầy yêu thương.
Ngô Sở Úy vẫn nín thinh.
Trì Sính nhẹ vỗ về vết máu bầm xung quang lông mày Ngô Sở Úy, dịu
dàng hỏi: "Hôm đó bị cướp giữa đường, hai tên kia đánh cậu có đau không?
"
Ngô Sở Úy nghiêm mặt nói: "Không đau bằng anh đánh."
Nụ cười của Trì Sính tắt ngúm, "Tôi cái đó gọi là đánh sao? Tôi cái đó
gọi là yêu cậu, thích cậu mới làm như vậy."
"Nhảm nhí! " Ngô Sở Úy cả giận nói, "Là vì anh nghĩ tôi với ba anh
có gì đó, mới phát hỏa với tôi!"
Trì Sính làm ra vẻ oan uổng, "Tôi nếu thật nghĩ như vậy, cậu bây giờ
đã sớm nằm ở bệnh viện rồi. Nếu cậu không muốn tôi tìm lý do, thì là vì
cậu dám đi nhìn mông của người đàn ông cởi truồng."
Giữa chân mày Ngô Sở Úy nhíu thành hình chữ thập.
Trì Sính cắn lên trán cậu một cái, giả bộ giận hỏi, "Là ai ở bắn trong
phòng tắm?"
Ngô Sở Úy cắn chặc răng không lên tiếng.
"Cậu thật sự không thích?" Trì Sính ép hỏi.
Ngô Sở Úy kiên trì nói, "Không thích?"