Trì Sính vừa từ ngoài ban công hút thuốc trở vào, kết quả trở lại phòng
ngủ liền không thấy người đâu. Gọi một tiếng không ai đáp, đi tới cửa
phòng bên kia mới phát hiện Ngô Sở Úy đang ngồi xổm ở đấy.
Trì Sính nhẹ nhàng đi tới, cúi người hung hăng gõ lên đỉnh đầu Ngô
Sở Úy một cái.
Ngô Sở Úy đau đến nhe răng nhếch miệng, tức giận đấm trên bắp chân
Trì Sính hai đấm.
Trì Sính cười ngồi xổm xuống, đem đầu Ngô Sở Úy đặt lên trên đùi,
tay nghịch tóc cậu hỏi,"Đêm rồi không ngủ ở đây nhìn cái gì hả?"
Ngô Sở Úy nói,"Anh xem hai đứa nó ngủ nhìn thật tốt."
Trì Sính lơ đểnh,"Hai ta ngủ so với hai đứa nó cũng không tồi, chỉ là
cậu không thấy được mà thôi."
"Ai nói tôi không thấy được?"
Từ cái đêm Ngô Sở Úy bị hù dọa sợ hãi, vẫn thường xuyên bật đèn
ngủ. Ngô Sở Úy tự mình thiết kế một chiếc đèn ngủ nhỏ nhỏ áp tường, mặt
trên có in tên hai người bọn họ.
Mỗi ngày buổi tối Ngô Sở Úy tỉnh lại, đèn tường phát ra tia sáng mờ
ảo nhàn nhạt, cậu cũng có thể nhìn thấy trong gương Trì Sính ôm cậu nằm
ngủ.
Đối với cậu đây như một thói quen, nếu như một ngày nào đó, nửa
đêm tỉnh lại, trong gương chỉ còn một bóng hình. Hay cái gương đổi thành
giấy dán tường, nhìn không thấy người, cậu lại đặc biệt sợ hãi và bất an. (
Nói chung hiện tại em Úy vẫn chưa an tâm về mối quan hệ này..)