"Anh đừng nói vậy!" Ngô Sở Úy lập tức bác bỏ,"Tôi thật sự muốn
cùng với anh về nhà, nhưng hai ta đều không thể cùng về được." (Thương
hai người quá..)
Trì Sính búng tàn thuốc lá, không lên tiếng.
Nếu như là trước đây, anh quay về nhà không cảm thấy vấn đề gì.
Nhưng hiện tại, anh mà về nhà đoàn tụ với mọi người, để lại Ngô Sở Úy
một mình đơn độc, chỉ là nghĩ một chút đã cảm thấy vô cùng đau lòng. (Ba
ba cứ thử để Úy Úy một mình xem.. con từ ba ba luôn... cả đợi không nhìn
mặt luôn...Không lý do lý trấu gì hết..)
Ở trong lòng anh, Ngô Sở Úy chính là Trì gia gia, cho nên muốn
quang minh chính đại dẫn cậu về nhà.
Hai người trầm tư một hồi, Ngô Sở Úy lại nói,"Cho dù mẹ và chị gái
anh không về, anh cũng nên về thăm nhà một chút. Lần trước bởi vì chuyện
của tôi, anh với ba anh ầm ĩ như vậy không được, anh cũng nên sớm trở về
xin lỗi ông cụ đi."
"Ông ta đem cậu đánh thành như vậy, tôi dựa vào cái gì mà phải xin
lỗi ông ta?" Giọng nói của Trì Sính đanh lại.
Ngô Sở Úy nói,"Không liên quan gì đến chú, là hai người họ nhìn tôi
không vừa mắt."
"Đó cũng là trách nhiệm của ông ấy, nếu như trước khi ra lệnh nói một
câu, không được làm tổn hại đến cậu nguyên vẹn đem cậu về, hai người kia
có ăn gan hùm cũng không dám động thủ với cậu!" ( Ôi mấy chương này
ôn nhu quá làm ta thấy sợ quá.. càng ôn nhu lại càng thấy sợ..)
Ngô Sở Úy vẫn như trước nói tốt cho Trì Viễn Đoan,"Trong khoảng
thời gian tôi ở nhà anh, chú đối với tôi vô cùng tốt, chăm ăn chăm mặc,
cũng không để tôi ngủ dưới nền đất. Có lúc tôi cố tình chọc tức chú, chú