NGHỊCH TẬP - Trang 17

nghề. Đám bạn của tôi còn chưa tốt nghiệp trung học, nhưng bây giờ người
ta đã có BMW, còn anh không có nổi BMW, thì ít nhất cũng phải có Passat
chứ?"

Ngô Kỳ Khung lấy khăn giấy ra quan tâm lau mồ hôi cho Nhạc Duyệt:

"Đừng gấp, đừng gấp, đợi vài năm nữa sẽ mua."

"Vài năm nữa? Với chút ít tiền lương đó của anh, còn trông mong mua

xe được sao? Chỉ với căn nhà rách nát của nhà anh bây giờ, anh còn có mặt
mũi mời tôi đến ăn cơm? Ngô Kỳ Khung, nghèo cùng cực (hiện tượng
đồng âm), rốt cuộc thì anh nghèo cỡ nào? Chỉ với mỗi cái tên đó của anh
thì tám đời cũng không làm giàu nổi. Được rồi, anh về đi, nói với mẹ anh
chúng ta chia tay rồi."

Nhạc Duyệt quay đầu định đi, Ngô Kỳ Khung lại kéo cô lại, hai người

lôi lôi kéo kéo, chó trong sân nhà bên cạnh đã sủa gâu gâu.

"Thật sự không có cơ hội xoay chuyển sao?" Mắt Ngô Kỳ Khung hơi

đỏ lên.

Nói thật, Nhạc Duyệt chanh chua, nhưng lại không phải nhẫn tâm, nếu

cô thật sự vô tình, thì sẽ không chịu đựng đến ngày hôm nay mới nói chia
tay. Nhìn Ngô Kỳ Khung như thế, Nhạc Duyệt cũng rất không đành, nhưng
thật sự đã không còn cảm giác, sớm muộn cũng phải quyết tâm chấm dứt,
nếu cứ do dự thiếu quyết đoán thì lúc nào mới xong?

"Ngô Kỳ Khung, nói thật, tôi không chê anh nghèo, tôi chỉ hận anh

không có chí tiến thủ. Từ khi chúng ta quen nhau, anh không hề làm chút
chuyện nào vượt mức. Cho dù anh đánh lộn với tôi, hoặc cằn nhằn vài câu,
ít ra còn làm tôi thấy chút mới mẻ! Nói dễ nghe một chút thì là thành thật
ổn trọng, nhưng nói trắng ra là sợ sệt! Nhút nhát!"

Phía dưới cột điện sau lưng Nhạc Duyệt có một cục đá, Ngô Kỳ

Khung ngẩn người nhìn nó, đột nhiên nhớ đến một đoạn tiểu thuyết trong

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.