Trì Sính không nói gì, trực tiếp mở cửa xe.
Ngại Chung Văn Ngọc và Trì Giai Lệ đang ở đó, Trì Viễn Đoan không
lộ ra vẻ khó chịu, không thể làm gì khác hơn là bình tĩnh lên xe.
Dọc đường đi, hai người không nói một câu nào.
Đi được nửa đường, Trì Sính dừng xe lại đi ra ngoài, Trì Viễn Đoan
cũng không có hỏi anh đi ra ngoài làm gì. Chờ Trì Sính đi về, trực tiếp ném
lên đùi Trì Viễn Đoan một hộp thuốc, tác dụng giải rượu, sợ ảnh hưởng đến
buổi họp chiều nay của ông.
"Tôi không cần." Trì Viễn Đoan trực tiếp ném sang bên cạnh.
Trì Sính im lặng không nói gì, vẫn đưa ông đến cửa chính tòa thị chính
thành phố.
Đồng nghiệp Trì Viễn Đoan vừa khéo đến ngay cửa, nhìn trong xe
thấy Trì Sính, nhịn không được quay sang Trì Viễn Đoan hỏi,"Ơ, đây không
phải là con trai ông hay sao? Hôm nay thế nào lại để cho con trai đưa đi
làm.?"
Trì Viễn Đoan nói,"Tôi buổi trưa vui vẻ uống một chút rượu, tài xế có
việc, con tôi sợ tôi lái xe gặp chuyện không may, phản đối, muốn đích thân
đưa tôi đi làm."
Đồng nghiệp mặt lộ vẻ hâm mộ,"Thật là làm người khác ghen tỵ."
"À, đúng rồi!" Trì Viễn Đoan lại mở cửa xe, đem hộp thuốc ra, cố ý
hướng đồng nghiệp nói,"Suýt nữa quên mất! Con tôi mua cho tôi thuốc giải
rượu, sợ tôi uống rượu làm lỡ việc."
"Ghen tỵ tức chết mất!." Đồng nghiệp nhịn không được bùi ngùi,"Con
tôi đừng nói đưa tôi đi làm, gọi điện cho tôi cũng là tốt lắm rồi! Ba tháng