NGHỊCH TẬP - Trang 1870

Trên mặt của Trì Sính không có biểu hiện ra ngoài, kỳ thực trong lòng

rất xúc động. Chỉ là để cậu chịu mạo hiểm lớn như vậy, làm cho anh có
chút khó có thể chấp nhận. Đêm qua anh mơ màng ngủ, vẫn còn mơ thấy
Ngô Sở Úy buông tay, sau khi tỉnh dậy toàn thân đều là mồ hôi lạnh. Thấy
cậu không sao nằm ở bên cạnh, trong lòng mới dễ chịu đi một chút, nghĩ lại
mà sợ.

Nhưng mà cũng may là người nào đó phúc lớn mạng lớn, treo trên cửa

sổ lâu như vậy còn có sức lực sợ Trì Sính oán trách mà gắng sức.

Trì Sính cười cười nhéo một cái lên má Ngô Sở Úy, nói, "Được rồi,

nhà của chúng tôi nhận của cậu một đại ân, tôi thay mặt mười tám đời tổ
tông cảm ơn cậu."

Ngô Sở Úy vừa nghe lời này, trong lòng lập tức dễ chịu.

"Đâu Đâu thế nào rồi. ? Anh đi thăm nó chưa?"

Trì Sính nói, "Thằng ranh rất khỏe! Ngày hôm qua ở bệnh viện chiếu

chụp đầy đủ cả, không vấn đề gì cả. Ngoại trừ cổ và vai xây sát một chút
da, còn lại tất cả bộ phận đều rất tốt, không ảnh hưởng gì."

"Tôi chỉ sợ nó lưu lại bóng ma trong lòng." Ngô Sở Úy nói.

"Ba tuổi còn không biết gì hay sao, buổi tối ngày hôm trước lúc đưa

đến bệnh viện còn không ngừng run rẩy, sáng sớm hôm nay đã chạy nhảy
vui vẻ."

Ngô Sở Úy thầm thở phào một cái, lại hướng Trì Sính hỏi, "Anh tối

hôm qua ngủ không ngon sao?"

Không phải ngủ không ngon, mà căn bản không ngủ, Trì Sính nói,

"Cậu ngủ hay lật người, nghiêng người liền đụng tới vết thương trên tay,
đụng tới vết thương liền khóc, tôi làm sao mà ngủ?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.