NGHỊCH TẬP - Trang 1957

Trì Viễn Đoan và Chung Văn Ngọc đều ở nhà, trên bàn cơm vẫn còn

bày thức ăn nóng hổi, hai người ai cũng không nhúc nhích đũa.

"Bà không có việc gì cũng đừng đi đến nơi thẩm tra, dù gì cũng là phu

nhân của tôi, khiêm tốn một chút có phải hay không?"

Chung Văn Ngọc mấy ngày nay mắt vẫn sưng, nghỉ ngơi không tốt lại

còn suốt ngày khóc đến sưng cả mắt.

"Không phải tôi chỉ muốn nhìn con trai một chút hay sao?"

Trì Viễn Đoan nói,"Bà cứ coi như nó đang ở nhà nó đi! Nó không phải

cũng vài tháng mới về nhà hay sao?"

"Vậy mà có thể coi như nhau hay sao? Bình thường nó như thế nào tôi

đều hiểu rõ, hiện tại nó bị người ta nhốt lại, chịu tội chịu khổ như thế nào
tôi cũng không biết!"

Trì Viễn Đoan nói,"Nó nên chịu khổ một chút, nếu không nó cũng

không biết bản thân nó mang họ gì! Tìm cho nó một luật sư nó cũng không
cần, tôi cũng muốn xem xem bản lĩnh của nó đến đâu, làm sao có thể thoát
ra khỏi đó.!"

Chung Văn Ngọc gấp đến độ vành mắt lại đỏ,"Lúc này rồi mà ông còn

tức giận cái gì hả?"

Hai ông bà đang ầm ĩ cãi nhau, cô giúp việc gõ cửa một cái.

"Trì bí thư trưởng, có khách tới."

Chung Văn Ngọc sơ sơ lau qua nước mắt, đứng dậy mở cửa cho Ngô

Sở Úy.

"Chào dì ạ!"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.