Ngày đầu tiên buôn bán xong Ngô Sở Úy thu dọn đồ đạc, tính toán
qua loa, dĩ nhiên buôn bán lời hơn một ngàn tệ. (Nói chung với cái đầu có
khiếu kinh doanh của Úy thì tất nhiên là không sợ gì rồi.. Con cá to Sính
Sính còn bắt được thì còn cái gì không làm đc. )
Chi phí không đến mười tệ, không cần nộp thuế, không cần nhìn sắc
mặt người ta, giờ làm việc tự do, tùy ý tan làm. Ngô Sở Úy càng nghĩ càng
thấy có lời, trong lòng thật cao hứng, nghĩ Khương Tiểu Soái mấy ngày nay
cùng với mình sốt ruột bao nhiêu, Vì vậy tiện đường mua rất nhiều đồ ăn
ngon an ủi sư phụ. ( Mất đi một đống tiền rồi mới bỏ được thói bủn xỉn)
Khương Tiểu Soái vừa muốn ra ngoài mua cơm tối, Ngô Sở Úy liền
trở về với hai túi đồ ăn lớn, rất nhiều đồ ăn cậu thích.
"Yô... hô!!!! Nhìn cậu như vậy mà, hôm nay lại mua đồ ăn cho tôi cơ
hả?"
Giọng của Ngô Sở Úy cố tình khoe khoang,"Buôn bán lời hơn một
ngàn tệ."
"Không phải chứ?" Khương Tiểu Soái kinh ngạc,"Kiếm như thế nào?
Ngày mai tôi đi phụ cậu bán làm 'mồi nhử'! Cậu chia cho tôi một phần ba là
được." (Khôn nhất ông Soái. )
Ngô Sở Úy chẳng thèm,"Tôi phải dùng đến cậu làm mồi nhử hả?
Nhiều người nhìn thấy tôi còn muốn đánh một trận đó! Cậu không thấy tình
thế lúc đó đâu! Gái đẹp ùn ùn kéo đến vây lấy tôi, mặt thì tha thiết mong
chờ nhìn tôi thổi, quai hàm tôi đều sưng lên."
"Chậc chậc....... Quai hàm sưng lên còn có thể ăn cái gì nữa hay
không? Không có thể ăn đều cho tôi hết đi."
Nói xong Khương Tiểu Soái đi ngay đến giật túi trong tay Ngô Sở Úy.