"Thế mà được hả! Tôi bỏ tiền mua Diêu Minh cuối cùng liền mua một
Quách Kính Minh.! Không phải cậu đang lừa người hay sao? Gặp qua
nhiều gian thương, chưa thấy qua người nào gian như cậu!"
Ngô Sở Úy nhìn Khương Tiểu Soái nháy mắt ra hiệu, cậu đừng có làm
trò có được hay không?
Nào ngờ, Khương Tiểu Soái thanh âm kêu la lớn hơn nữa.
"Mọi người qua đây mà xem một chút! Chưa thấy qua ai buôn bán
thiếu đạo đức như cậu ta! Tôi bảo cậu ta thổi một hình Diêu Minh, cậu ta
cứ thế thổi cho tôi hình Quách Kính Minh, có thể lừa gạt người như thế hay
sao?"
Người chung quanh cười ha ha.
Ánh mắt của Ngô Sở Úy quay sang Quách Thành Vũ cầu cứu.
Kết quả, Khương Tiểu Soái cũng đưa ánh mắt nhìn về phía Quách
Thành Vũ, cố ý hỏi,"Ông anh này, anh đến phân xử giúp tôi! Anh nói đây
là Diêu Minh hay là Quách Kính Minh?"
Quách Thành Vũ đứng bên ngoài hút thuốc, nhìn Khương Tiểu Soái
bên cạnh đùa giỡn khuôn mặt rất vui vẻ, hoàn toàn một bộ biểu tình giúp
người xấu làm điều ác.
Ngô Sở Úy không thể làm gì khác hơn là nói,"Tôi sẽ thổi cho cậu một
hình khác."
Thế là lần này, Ngô Sở Úy véo một miếng đường lớn, thổi một người
cường tráng khỏe mạnh đưa cho Khương Tiểu Soái.
"Thế này được chưa?"