Bởi vì Trì Sính có chút xa camera, Cổ Thân thấy không rõ kẹo đường
trong tay anh hình dáng ra sao..... Nên chỉ đơn giản nghĩ, thường ngày khí
phách uy vũ hô mưa gọi gió mà hôm nay Trì Sính ăn kẹo đường cũng thật
ngây ngô đáng yêu, thật làm cho người ta yêu thích, khí chất mê người khó
có thể nói.
Cổ Thân mê mẩn nhìn mà lại có cảm giác lòng mình cũng ngọt ngọt
ngào ngào.
............
Lại một ngày nắng, Ngô Sở Úy đứng ở đầu phố, cả người đều bị phơi
đến héo khô ủ rũ.
Đúng lúc này, một bóng dáng quen quen xuất hiện, làm cho cậu trong
nháy mắt tỉnh táo hẳn lên.
Không thể nào? Giấc mơ kia sao có thể chuẩn như vậy?
Uông Thạc từ bên đường đối diện đi tới, từ dáng đi đến gương mặt
đều không thể nào sai một tẹo nào. Cho dù cậu ta đem vành mũ cụp xuống
che khuôn mặt, mắt Ngô Sở Úy lại bị ánh mặt trời chói chang kia chiếu cho
nheo lại chỉ mở ra một khe nhỏ, nhưng Ngô Sở Úy vẫn có thể thấy trong
ánh mắt cậu ta không có ý gì tốt đẹp. (Tim đập chân run, Thạc yêu đã trở
lại.. và Úy chuẩn bị lãnh đủ.. )
"Yô! Cậu không phải... cái này..... cái kia......" Uông Thạc giả bộ vẻ
mặt bừng tỉnh hiểu chuyện,"Tổng giám đốc Ngô! Đúng, cậu không phải là
tổng giám đốc Ngô hay sao? Nửa năm không gặp, làm sao cậu đã đổi nghề
rồi?"
Ngô Sở Úy làm bộ không có nghe thấy, quay người vét vét kẹo đường
rơi trên giá gỗ đã bị két cứng lại.