Ngô Sở Úy nhếch môi giễu cợt, quay sang Uông Thạc nói,"Thấy
chưa? Cái này gọi là MỘT-----LÒNG-----MỘT------DẠ."
Lấy rắn nói người, thâm ý trong đó quá là minh bạch rõ ràng.
"Biết tiền của cậu làm sao mà không còn một xu không?" Uông Thạc
dữ tợn cười,"Cũng là để cho cậu không còn đắc ý được nữa đó! Đáng đời
cậu!"
Trì Sính rửa tay trong phòng vệ sinh đi ra, quay lại đem toàn bộ nước
vẩy vẩy lên mặt của Uông Thạc.
"Trở về lúc nào?" Trì Sính hỏi. ( Vẫn còn tình lắm.. Phịch nhau đê.. )
Uông Thạc còn nhớ rõ ngày đó cậu hát hò còn bị anh ta mắng một
trận, lúc này liếc mắt nhìn Trì Sính.
"Quản được à?"
Kết quả, vừa dứt lời, ngay lập tức cổ bị gọng kìm của Trì Sính hung ác
nhéo một cái.
"Trước mặt chồng cũ mà có thể nói năng như thế hay sao?"
Uông Thạc lúc này mắt phóng về phía Ngô Sở Úy, chỉ vào Trì Sính
nói,"Này, cậu nghe thấy chưa hả? Cái này không phải tôi bắt anh ta nói
nha! Ngay trước mặt cậu mà cùng tình nhân cũ mờ ám, thế mà cậu cũng
chịu được hả?"
Ngô Sở Úy bất đắc dĩ nhún nhún vai,"Không chịu được biết làm sao
bây giờ? Tôi vẫn còn muốn cùng anh ta tốt đẹp nhiều năm, sao có thể như
cậu mà bỏ đi được?"
Uông Thạc âm thầm nghiến răng, lại bắt đầu xem thường Ngô Sở
Úy,"Ôi chao!!!! Tôi nói cậu nghe, cậu sao lại yêu nhu nhược như thế hả?"