Quách Thành Vũ lại nói: "Cậu có tin không, bây giờ lái xe đi ngang
cửa phòng khám, Khương Tiểu Soái nhất định ép chúng ta vào?"
Có lúc, lời của Quách Thành Vũ chỉ giống như nói đùa, nhưng Lý
Vượng không thể không tin.
Xe vừa đến, Khương Tiểu Soái liền xuất hiện trước mặt hai người như
ảo thuật.
Quách Thành Vũ thắng xe một cái tuyệt đẹp, đầu xe đụng đến vạt áo
blouse của Khương Tiểu Soái.
"Xuống xe!" Khương Tiểu Soái gõ cửa sổ xe.
Quách Thành Vũ hạ cửa sổ, tầm mắt trêu đùa cọ lên mặt Khương Tiểu
Soái.
"Bác sĩ Khương có ý gì đây? Tôi còn có việc, cậu đừng cản đường!"
Lần này, đến phiên Khương Tiểu Soái chủ động mở miệng.
"Anh mắc phải bệnh rất nghiêm trọng, tôi ngửi được mùi vị hồi quang
phản chiếu trên người anh, muốn giữ mạng, đi theo tôi."
...
Vào phòng khám rồi, Khương Tiểu Soái liền tỏ vẻ nhiệt tình, "Nghe
nói anh mở một lạc viên rắn cưng? Có thể vào tham quan một chút không?
Anh em của tôi cũng nuôi rắn, muốn học hỏi kinh nghiệm của anh."
Quách Thành Vũ thò tay vào trong đùi Khương Tiểu Soái, nói một
cách xa xôi: "Đừng nói tham quan, mang đi vài con cũng không thành vấn
đề."