Ra giường dính máu rớt dưới chân Ngô Sở Úy.
"Tôi đã phá ba bé còn tơ rồi, có hai người gọi 120 chở đi." Giọng nói
không có bất cứ nhấp nhô nào.
Ngô Sở Úy nổi đầy gân trên cổ, con ngươi lồi ra, tay gác trên ghế nện
mạnh xuống.
"Vậy thêm tiếp một người là tôi đi, chỉ cần anh trả phí thuốc thang!"
Câu nói hùng tráng của Ngô Sở Úy khiến mắt Túi Dấm Nhỏ cũng mở
banh ra, lập tức ném qua ánh mắt "cậu thật ngu".
Trên thực thế, Ngô Sở Úy nói xong liền hối hận.
Trì Sính bước lại chỗ Ngô Sở Úy, cánh tay mang đầy tàn bạo nắm lấy
cổ áo Ngô Sở Úy, trực tiếp kéo y dậy, ném mạnh lên giường. Binh một
tiếng, đại thiết đầu của Ngô Sở Úy đụng lên thành giường, có lẽ do quán
tính quá lớn, trong đầu ong ong không dứt, ngay cả cái đầu đã tê dại cũng
có cảm giác đau.
"Mẹ nó đều tại anh!" Ngô Sở Úy che đầu tru lên, "Nếu không phải anh
cả ngày bôi thuốc bậy bạ cho tôi, đầu tôi căn bản sẽ không biết đau, mẹ nó
anh phế đi công phu của tôi rồi!!"
Trì Sính đang định xé áo Ngô Sở Úy, nghe câu này liền ngừng lại.
"Nếu anh không cách nào ngăn ngừa đầu tôi bị thương nữa, thì đừng
tự mình đa tình bôi thuốc cho tôi! Nếu anh cũng lấy cái đầu tôi coi như
công cụ phát tiết, thì không có tư cách lên án tôi coi nó là vũ khí!" Oán khí
không hiểu ra sao từ ngực trào ra, Ngô Sở Úy gầm lên, "Toàn thân tôi chỉ
có một chỗ này là cứng, anh làm nó mềm rồi, mẹ nó một chút cảm giác an
toàn cũng không có! Đều là do anh tạo nghiệt! Trì Sính, tôi thao ông già
anh!"