Trễ thế này còn có thể là ai? Khẳng định là Nhạc nữ thần độc thủ
phòng không kia!
Cô đơn rồi, yếu đuối rồi, khẩn cầu Trì Sính về bên cô.
Ngô Sở Úy không biết có phải là do thói quen không, chiến thuật đã
điều chỉnh, nhưng nghe Nhạc Duyệt nói bên kia, y vẫn có xúc động muốn
ném vỡ di động. May mà Trì Sính nhanh chóng cúp máy, trong thời gian có
hạn, Ngô Sở Úy miễn cưỡng ổn định được cục diện.
Lần này, không đợi Trì Sính mở miệng, Ngô Sở Úy đã nói trước.
"Mau về đi."
Lời nói hơi không thật lòng, có chút bất đắc dĩ, nhưng tuyệt đối không
phải giả vờ giả vịt.
Ánh mắt Trì Sính xa xôi thâm trầm, bàn tay giữ sau gáy Ngô Sở Úy,
mạnh bạo kéo đến trước mặt mình, kề cái trán cứng cáp lên đầu Ngô Sở Úy,
mùi thuốc trong miệng bay vào mũi Ngô Sở Úy.
"Thật để tôi đi?"
Ngô Sở Úy cảm thấy người đứng đây không phải mình, mà là nam
chính trong bộ phim nào đó. Vì nhập diễn quá sâu, vẻ mặt cũng không cần
ngụy trang, hạ bút thành văn.
"Anh đừng quên, anh còn một đàn rắn bị nhốt ở chỗ ba anh đó."
Bốn mắt nhìn nhau, tình dục thầm sôi trào, tâm sự cuộn trào dữ dội, tư
vị khó thể hình dung.
Trì Sính rũ tay cạnh tay Ngô Sở Úy, lông tơ cọ cọ lông tơ, chỉ cần cổ
tay xoay một cái, thì có thể dễ dàng kéo qua, giống hư lúc đó quyết không