buông tay. Thật muốn dứt khoát cho xong, tùy tính thêm một lần, để cô gái
đó trốn trong chăn mà khóc đi.
Cuối cùng, vẫn nhịn được.
So với để cô ta khóc một lần, còn không bằng để cô ta khóc cả đời.
Tay Ngô Sở Úy giật ra khỏi tay Trì Sính, miễn cưỡng rặn ra một nụ
cười, vỗ vai hắn sảng khoái nói: "Mau đi đi, anh không đi tôi cũng không
có cách nào đi tắm thay đồ, ngày mai còn có rất nhiều việc phải làm, tôi
phải ngủ sớm một chút."
Trì Sính đột nhiên ôm eo Ngô Sở Úy, lực tay vô cùng lớn.
Ngô Sở Úy húc cùi chỏ vào ngực Trì Sính, gầm lên, "Anh có thời gian
lần chần với tôi, nhưng ông đây không rảnh lần chần với anh."
Nói xong, đẩy Trì Sính ra, oán hận đi đến cửa phòng khám, dưới đế
giày mài ra tia lửa, nắm đấm siết rôm rốp. Nghiến răng nghiến răng rồi
nghiến răng! Mau cút đi, anh còn không cút, tôi cũng sắp tẩu hỏa nhập ma
rồi!
Trì Sính đi thật...
Khi Ngô Sở Úy tắm, nghe tiếng vang ngoài cửa, tim đập kịch liệt.
Không phải lại trở về rồi chứ? Đừng có trở về đó nha! Nếu không phí trắng
công sức đó!
Chân trần đứng trên sàn phòng tắm, khẩn trương nghe tiếng động bên
ngoài.
Trước khi ra ngoài Trì Sính đưa mắt nhìn nhà vệ sinh một lần, bóng
dáng cứng đờ không động đậy của Ngô Sở Úy ánh lên khung cửa, ngũ quan
lập thể rõ ràng, miêu tả sinh động vẻ mặt của y lúc này. Khẩn trương, chờ