Lòng Ngô Sở Úy lạnh đi, giác quan cơ thể đột nhiên trở nên dị thường
mẫn cảm, đặc biệt là ở khu mông, bị lùm cỏ dày giữa chân Trì Sính giày vò
tới lui, ngứa ngáy khó nhịn. Muốn lấy mông đùn Trì Sính ra, nhưng vừa
mới nhổng mông lên, lại đụng phải cái thứ thô to gì đó, lập tức không dám
động đậy một tí nào nữa.
Bộ phim càng lúc càng "đặc sắc", mấy gã đàn ông chơi một thằng
nhóc, thủ pháp cực kỳ tàn bạo hạ lưu.
Ngô Sở Úy không thể tiếp nhận nổi, nhưng phía dưới lại vô sỉ cứng
lên.
Y muốn che giấu sự bỉ ổi của mình, nhưng bị Trì Sính thò tay qua
vạch trần.
"Cậu cũng muốn rồi đúng không?" Trì Sính túm lấy tiểu Úy Úy.
Ngô Sở Úy vội vã lắc đầu, "Không muốn, khẩu vị nặng quá."
Vật lớn của Trì Sính chốc có chốc không cọ cọ lên rãnh mông Ngô Sở
Úy, hai tay giữ chặt lấy y, giọng nói thấp trầm mạnh mẽ: "Nếu tôi muốn thì
sao?"
"Không có cửa đâu!" Ngô Sở Úy vội biểu đạt rõ thái độ, "Lúc trước
anh nói với tôi thế nào?"
Lực độ ma sát của Trì Sính càng lúc càng lớn, cọ sưng cả phần thịt
mềm bên trong rãnh mông, đỉnh đến mức thân thể Ngô Sở Úy cũng nhún
nhún theo, ván giường cũng phát ra tiếng kẽo kẹt không chịu nổi. Trì Sính
có thể nhịn đến hôm nay cũng coi như là kỳ tích rồi, nếu không phải lúc
trước đã đáp ứng Ngô Sở Úy, hiện tại sớm đã thao mấy hiệp luôn rồi.
"Đừng cọ nữa!" Ngô Sở Úy cảm thấy rãnh mông của mình sắp cháy
rồi.