Hai người này mà hợp lại, còn có thể hài hòa?
Nhưng Ngô Sở Úy người ta lại có vẻ không thẹn với lòng.
Khương Tiểu Soái lại hỏi: "Hài hòa vậy sao cậu cứ chạy tới chỗ tôi
làm gì?"
Ngô Sở Úy thở dài nói xa xăm: "Chính là vì quan hệ quá tốt, mới
không thể không tránh né."
Khương Tiểu Soái nhẹ ho một tiếng, "Tôi nói này, hai người đã xác
định quan hệ rồi, là người yêu hợp pháp, không cần phải lén lén lút lút
đúng không? Tôi lần đầu tiên nghe thấy có người yêu vì quá mức ân ái mà
muốn tránh né. Lẽ nào cậu sợ bản thân lạc đường chìm sâu vào? Nhưng tôi
thấy với cái kiểu vô tâm vô phế của cậu, cũng không giống có thể chìm vào
được."
"Tôi không hiểu." Ngô Sở Úy như khổ đại cừu thâm: "Hai chúng tôi
đều là nam."
Khương Tiểu Soái trợn trắng mắt, "Khi đã bên nhau cậu nghĩ cái gì
vậy hả? Lúc này mới xoắn xuýt vấn đề giới tính, không phải là rảnh quá
tìm chuyện sao?"
Ngô Sở Úy biết Khương Tiểu Soái lý giải sai, không khỏi mở miệng
giải thích: "Ý của tôi là, chướng ngại 'đồng tính' không giống như anh đã
nghĩ, tôi muốn nói là hai chúng tôi đều là đực, tôi phát tình anh ta cũng phát
tình, ai cũng không thu được, sau đó..."
Khương Tiểu Soái cười, "Vậy không phải rất tốt sao? Cậu lên hứng
anh ta cũng lên hứng, cuộc sống như vậy mới có kích thích chứ!"
"Kích thích quá mức chính là thảm kịch." Ngô Sở Úy mang vẻ mặt
không chịu nổi, "Hai chúng tôi mà gặp mặt, thì sẽ giống như hai con chó