"Có từng bị thành quản bắt chưa?" Ngô Sở Úy lại hỏi.
Anh ta cười: "Chưa từng."
Ngô Sở Úy rất bội phục: "Sao anh làm được vậy?"
Đợi nửa ngày vẫn không nghe đáp, cuối cùng ông bác bên cạnh nói.
"Vì cậu ta chính là thành quản."
Con mắt Ngô Sở Úy tỏa ra ánh sáng lấp lánh trong bóng đêm.
"Ban ngày tôi làm thành quản, tối sau khi tan ca thì đến đây bày hàng.
Thực sự hết cách, nhà tôi có hai đứa con, chỉ dựa vào chút tiền lương cố
định đó căn bản không thể nuôi nổi."
Ngô Sở Úy chép miệng, xem ra ai cũng khó khăn.
"Vậy sau này tôi theo anh thì sẽ không bị thành quản bắt phải không?"
Anh ta phun nước bọt, nói chắc nịch.
"Có thể nói thế."
Kết quả, còn chưa nói xong, từ không xa đã lóe lên ánh đèn xe cảnh
sát, sắc mặt anh ta đột biến, nhanh chóng thu giày lại, vội vã kéo về hướng
ngược lại, tản đi theo anh ta còn có mấy người nữa.
Ngô Sở Úy đang suy nghĩ có nên đi theo không, kết quả thấy ông bác
bên cạnh vẫn đứng yên như cũ, không có ý dọn hàng.
"Sao chú không chạy?"
Bác trai rất tự tin chỉ tên cơ bắp bán dưa hấu bên cạnh cho Ngô Sở Úy,
thân cao một mét tám mươi mấy, dáng vẻ dữ tợn, trên tay còn có hình xăm,
vừa nhìn đã biết không dễ chọc.