Từ xa liền nhìn thấy xe Hoắc Trạch Tích đi về phía này, anh tắt đèn xa
đi, Nhan Tiêu dắt Gia Gia, Hoắc Bình Quả đi ở phía trước, kéo cửa ghế phụ
ra, dừng lại một giây lại nhìn về phía Nhan Tiêu: “Chị ngồi chỗ này.”
Nhan Tiêu còn chưa có lên tiếng, Gia Gia kháng nghị trước: “Con
muốn dì Nhan Tiêu ngồi phía sau chơi với con.”
Hoắc Bình Quả trừng mắt nhìn liếc nhìn Gia Gia một cái, lại không có
tác dụng gì, cậu vẫn lôi kéo Nhan Tiêu về phía sau.
“Về nhà?” Giọng nói Hoắc Trạch Tích.
Nhan Tiêu nghe giọng nói của anh, trong lòng mềm xuống một chút,
Hoắc Bình Quả ở một bên trả lời: “Đương nhiên về nhà.”
Anh chuyển động tay lái quay đầu, “Anh hỏi Nhan Tiêu.”
“Vâng, về nhà.” Nhan Tiêu bị gọi tên, vội vàng trả lời sau khi trả lời
cười khẽ ở trong lòng.
Tâm trạng quả thực rất ngọt.
Dọc theo đường đi Gia Gia lại muốn chơi trò chơi, lần này Nhan Tiêu
quyết đoán nói no, thử nghĩ ở nam thần bên cạnh rung đùi đắc ý chơi trẻ
con, không cần sống……
Gia Gia chuẩn bị muốn khóc, bị Hoắc Bình Quả cảnh cáo: “Con
không ngoan một chút, về sau dì Nhan Tiêu không chơi cùng con nữa.”
Vốn dĩ dẩu cao cái miệng lên nhưng rồi lại từ từ thu lại, Gia Gia đột
nhiên lại nghĩ đến cái gì, nhìn về phía Hoắc Trạch Tích, “Cậu, con hỏi cậu
một vấn đề.”
Hoắc Trạch Tích nhìn không chớp mắt lái xe, “ Vấn đề gì?”